Header Background Image

    Hứa Uyển Diễm không thể tả được tâm trạng của mình khi nhìn thấy Ngô Dực Phi ở nhà bà ngoại vào một chiều cuối tuần của hai tuần sau đó. Có ngạc nhiên, có không tin nổi, có hoang mang, nhưng ngoài những điều đó ra, có lẽ còn có một chút vui mừng mà chính cô cũng không nhận ra.

    “Bà ơi, nhà có khách sao bà không nói trước?”

    “Đến đây bà giới thiệu cho, đây là cháu trai bà Ngô ở khu nhà bên cạnh, Tiểu Ngô.”

    Ngô Dực Phi lúc này đang loay hoay với chiếc tivi mới của bà ngoại Hứa Uyển Diễm. Anh đứng thẳng người, quay đầu nhìn Hứa Uyển Diễm. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng và váy dài xếp ly ca rô.

    “Chào em, anh là Ngô Dực Phi.”

    “Chào anh, em là Hứa Uyển Diễm.”

    Hứa Uyển Diễm nhạy cảm nhận ra mục đích bà ngoại gọi cô về tuần này không hề trong sáng, và nguyên nhân lớn nhất có lẽ chính là người đàn ông trước mặt.

    Ngô Dực Phi nay không mặc đồng phục cảnh sát giao thông, cũng không đeo kính râm, mà mặc một chiếc áo thun trắng, trông rất năng động và tràn đầy sức sống. Dù không đeo kính râm, cô vẫn nhận ra anh: gương mặt góc cạnh đó, thân hình cao lớn, rắn rỏi đó. Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh. Ngũ quan của anh rất đẹp, đặc biệt là đôi môi, khi không cười thì rất lạnh lùng, nhưng khi cười lại đủ ấm áp. Giống như anh lúc này, đang cười và tự giới thiệu với cô.

    Anh quay người tiếp tục loay hoay với dây điện sau tivi. Hứa Uyển Diễm liếc nhìn chiếc áo thun trắng của anh, rồi lại nhìn chiếc áo của mình, thật trùng hợp lại “đụng hàng”.

    “Đổi tivi mới mà. Đúng lúc cháu trai bà Ngô bên cạnh sang thăm bà ấy, nên bà gọi nó sang giúp.”

    “Chẳng phải bà gọi cháu về để lắp tivi sao?” Ý của Hứa Uyển Diễm là, đã gọi cháu về rồi, sao còn gọi người ngoài.

    “Gọi cháu về tất nhiên là để cháu dạy bà cách dùng tivi, cái tivi bây giờ nhiều chức năng quá, điều khiển lại chỉ có mấy nút, bà làm sao mà biết dùng!”

    “Nhưng mà…”

    “Cháu xem Tiểu Ngô kìa, nó giúp bà lắp tivi, chẳng lẽ cháu biết lắp à?”

    “Cháu…” Hứa Uyển Diễm định nói tivi không phải là có người đến tận nhà lắp đặt sao, nhưng nghĩ lại cô vẫn im lặng.

    Người đàn ông đang loay hoay với tivi dù quay lưng lại với cô, nhưng dường như có thể đọc được suy nghĩ, “Cái tivi này là hàng phúc lợi cho các cụ trong ngõ, nhưng thợ lắp đặt sáng nay làm không cẩn thận, dây nhà bà nội tôi cũng lắp sai rồi.”

    “Thì ra là vậy, làm phiền anh rồi.” Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình có chút “bụng dạ hẹp hòi”, nên lịch sự cảm ơn.

    “Tiểu Uyển, cháu còn nhớ Tiểu Ngô không, hồi nhỏ hai đứa thường chơi với nhau lắm đấy!” Bà ngoại Hứa Uyển Diễm không ngừng giới thiệu.

    Chơi với nhau? Thời thơ ấu, Hứa Uyển Diễm thường đến nhà bà ngoại. Hồi tiểu học, cô ăn trưa và ăn tối ở nhà bà, rồi đợi bố mẹ đến đón. Nghỉ hè hay nghỉ đông là ở luôn nguyên kỳ. Ở nhà bà, ở Ngõ Bách Hoa, cô có rất nhiều bạn bè, cũng có một khoảng thời gian thơ ấu tươi đẹp. Mãi đến sau này, khi hôn nhân của bố mẹ có vấn đề, cô và mẹ chuyển đến thành phố bên cạnh, mới ít khi về nhà bà, và cũng mất liên lạc với bạn bè thời thơ ấu. Nhưng cái tên Ngô Dực Phi, cô dường như không nhớ ra…

    Ngô Dực Phi… cô liên tục suy nghĩ về cái tên này trong đầu. Phi, chờ đã, cô nghĩ đến một cái tên.

    “Đại ca Phi?” Trong số những người bạn thời thơ ấu của cô ở Ngõ Bách Hoa, dường như chỉ có cái tên này liên quan đến chữ “Phi”.

    Người đàn ông đang loay hoay với tivi khựng lại một chút, quay người nhìn Hứa Uyển Diễm. Anh thấy đôi mắt ấy vẫn mang một vẻ hoang mang khó hiểu, trái tim anh không kìm được mà rung động.

    “Là anh, em còn nhớ à?” Ngô Dực Phi cười hỏi lại. Anh đặt tivi ngay ngắn, nói với bà ngoại Hứa Uyển Diễm: “Bà Lưu, cháu lắp dây xong rồi, bà bật lên xem thử đi.”

    “Được được, vẫn phải nhờ bọn trẻ các cháu, Tiểu Ngô cảm ơn cháu nhé!”

    Hứa Uyển Diễm lại một lần nữa bị nụ cười của anh làm cho ấm lòng. Nhưng trong lòng lại nghi ngờ: sao người đàn ông trước mặt hôm nay lại hoàn toàn khác với anh cảnh sát hai lần trước? Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng một người thì lạnh lùng, một người thì ấm áp, chẳng lẽ anh có anh em sinh đôi?

    Nghĩ đến đây, Hứa Uyển Diễm trực tiếp hỏi: “Anh, anh có phải là anh cảnh sát giao thông mà em gặp không?”

    “Là anh, em còn nhớ à?”

    Chết tiệt, anh lại dùng cùng một câu trả lời cho cô. Hứa Uyển Diễm nhất thời không biết nên trả lời cái “còn nhớ” nào trước.

    “Giờ cao điểm xe đông, lái xe phải cẩn thận.” Ngô Dực Phi dường như lại nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Uyển Diễm.

    “Tiểu Uyển, cháu bị tai nạn à? Nếu không sao lại gặp Tiểu Ngô?” Bà ngoại không biết lần trước Hứa Uyển Diễm từ Ngõ Bách Hoa về nhà đã đâm vào đuôi xe người khác trên vành đai hai, vội vàng kiểm tra xem Hứa Uyển Diễm có bị thương không. Bà kéo cổ áo của Hứa Uyển Diễm ra, để lộ làn cổ trắng nõn thanh mảnh, khiến Ngô Dực Phi không tự chủ nuốt nước bọt.

    “Không phải tai nạn.” Hứa Uyển Diễm và Ngô Dực Phi đồng thanh nói.

    Lời vừa thốt ra, cả hai nhìn nhau. Mặt Hứa Uyển Diễm đỏ bừng lên trong khoảnh khắc, từ cổ lan đến má. Họ một người đứng bên tivi phòng khách, một người đứng bên cửa ra vào, dù khoảng cách không xa, nhưng cảm giác như họ đang đứng ngay trước mặt nhau.

    “Không sao đâu bà ơi, xe chỉ bị xước nhẹ thôi ạ.” Hứa Uyển Diễm vội vàng giải thích.

    “Cháu có mặt tại hiện trường, đúng là không có gì nghiêm trọng, chỉ là một vết xước nhỏ thôi ạ.” Ngô Dực Phi kịp thời bổ sung.

    “Hết hồn! Con bé này hấp tấp, sau này ít lái xe thôi. Hôm nay không lái xe chứ?”

    “Dạ không ạ.”

    Không lái xe, Ngô Dực Phi đã nắm bắt được thông tin này.

    Bà ngoại thấy Hứa Uyển Diễm đúng là không sao, mới nhớ ra phải cảm ơn Ngô Dực Phi. “Tiểu Ngô, hôm nay cảm ơn cháu nhé, nếu không có cháu gọi điện cho bà, cái tivi này hôm nay bà còn chẳng xem được.”

    “Không có gì đâu ạ bà Lưu, bà khách sáo quá. Cháu có thể mượn nhà vệ sinh để rửa tay không ạ?”

    “Được chứ, sao lại không được. Cháu bận rộn cả buổi, bà còn quên chưa rót cho cháu cốc nước. Tiểu Uyển, cháu dẫn Tiểu Ngô đi đi.”

    Bà ngoại nói xong liền đi rót nước, không cần biết Hứa Uyển Diễm có sẵn lòng nhận “nhiệm vụ” này không.

    “Nhà vệ sinh ở bên này.” Hứa Uyển Diễm nói xong liền né sang một bên cánh cửa.

    Nhà cũ không lớn, nhà vệ sinh ở ngay bên cửa ra vào. Từ phòng khách nơi Ngô Dực Phi đứng có thể nhìn thấy cánh cửa sau lưng Hứa Uyển Diễm. Anh sải mấy bước dài đã đến trước mặt cô. Tuy cô đã né sang một bên, nhưng với thân hình to lớn của anh, vẫn phải lướt sát người cô để bước qua. Khoảnh khắc ấy, dường như giữa họ thân mật không có khoảng cách, không có khe hở. “Thình thịch, thình thịch”, khi lướt qua nhau, tiếng tim của hai người như hòa làm một, hai chiếc áo thun trắng áp sát vào nhau. Anh cúi xuống nhìn cô, mặt cô vẫn chưa hết đỏ từ lúc nãy, lúc này lại càng thêm một tầng hồng. Cô lúng túng tránh ánh mắt của anh, anh không nhịn được mà mỉm cười.

    Ngô Dực Phi đứng trước bồn rửa tay, nhìn Hứa Uyển Diễm qua gương, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô mang một vẻ rụt rè và xấu hổ.

    “Tiểu Uyển, anh có thể gọi em như hồi nhỏ không?”

    “A?” Hứa Uyển Diễm rõ ràng là không ngờ Ngô Dực Phi lại nói chuyện vào lúc này. “Được ạ…” Nhưng cô vẫn chưa thể sắp xếp lại ký ức tuổi thơ của mình và anh, cũng chưa thể hoàn toàn liên kết được “đại ca Phi” hồi nhỏ với người đàn ông đẹp trai, cao lớn trước mặt. Cô không biết nên nói gì tiếp theo.

    “Em có thể gọi tên anh, Ngô Dực Phi, Dực nghĩa là bay.”

    Trời ạ! Người đàn ông này rốt cuộc là người thế nào, sao lại hết lần này đến lần khác đoán trúng suy nghĩ của cô. Chẳng lẽ cô dễ đoán vậy sao, tất cả suy nghĩ đều viết rõ lên mặt? Nghĩ đến đây, Hứa Uyển Diễm lại một lần nữa đỏ mặt. Chờ đã, mặt cô hình như vẫn đỏ từ lúc họ đồng thanh trả lời bà ngoại, bây giờ không chỉ đỏ mà còn nóng ran. Cô đưa tay vỗ vỗ lên má mình, quả nhiên rất nóng.

    Ngô Dực Phi nhìn qua gương thấy cô đang vỗ mặt mình, nụ cười không kìm được mà càng thêm rạng rỡ. Anh thực sự muốn nói với cô rằng, cổ của em cũng đỏ đấy.

    “Tiểu Ngô, nếm thử món lê tuyết chưng đường phèn của bà đi. Đây là làm cho Tiểu Uyển, không biết bọn con trai các cháu có thích không, chỉ múc nước thôi, cháu uống thử xem.”

    Tạ ơn trời đất, bà ngoại lúc này đã gọi Ngô Dực Phi uống nước, nếu không Hứa Uyển Diễm thực sự cảm thấy mình sẽ ngượng chết ngay tại chỗ.

    Không biết tại sao, cô đối mặt với người đàn ông này luôn cảm thấy tâm trạng rất phức tạp: có hồi hộp, có sợ hãi, và còn có một chút mong đợi — mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra giữa họ. Những cảm xúc này đan xen vào nhau khiến Hứa Uyển Diễm vô cùng hoang mang, nhưng cô lại không muốn bị người khác nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng che giấu, nhưng càng che giấu lại càng lúng túng.

    Ngô Dực Phi lần này đi ngang qua Hứa Uyển Diễm không dừng lại, nhận lấy bát nước từ tay bà ngoại, vừa uống vừa khen không ngớt lời. Hứa Uyển Diễm nghe mà càng thấy kỳ lạ, rõ ràng trước đây cảm thấy người đàn ông này lạnh lùng, nói chuyện một kiểu, sao bây giờ lại trông giống như một cậu trai năng động thế?

    “Reng reng reng”, điện thoại reo lên.

    Bà ngoại nhấc máy, “A lô, tôi đây. Tiểu Ngô vẫn còn ở chỗ tôi. Cậu bé này giỏi quá, mấy cái là xong ngay. Được được được… À đúng rồi! Một lát nữa có hoạt động, bà không nói tôi cũng quên mất, tôi đến ngay.”

    “Tiểu Ngô, cháu uống xong cứ để bát trên bàn là được, bà và cô của cháu phải đi tham gia đội hợp xướng người cao tuổi, sắp muộn rồi. Cháu và Tiểu Uyển nhà bà nói chuyện nhiều vào nhé, bà đi trước đây.”

    Bà ngoại vừa nói vừa mặc áo khoác, cầm túi xách chuẩn bị ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên dặn dò Hứa Uyển Diễm: “Tiểu Uyển, cháu đối xử với Tiểu Ngô nhiệt tình vào, người ta là khách, ăn gì uống gì cháu chăm sóc nhé, biết chưa?”

    Hứa Uyển Diễm còn chưa kịp nói “dạ”, bà ngoại đã đóng cửa đi mất.

    Trong nhà chỉ còn lại hai người họ, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ.

    Hứa Uyển Diễm thấy người đàn ông đang dựa vào bàn ăn, thong thả uống nước lê, không biết còn tưởng đây là nhà bà ngoại của anh. Hứa Uyển Diễm lập tức cảm thấy xấu hổ vì sự hoang mang của mình. Rõ ràng đây là nhà bà ngoại của cô, cô sợ cái gì chứ, chẳng lẽ anh ta còn có thể làm gì cô sao?

    “Này”, “Tiểu Uyển”, lại là đồng thanh.

    “Anh nói trước đi”, “Em nói trước đi”…

    …Hứa Uyển Diễm có chút cạn lời rồi, có cần phải ăn ý đến thế không?

    “Vậy anh nói trước nhé?” Ngô Dực Phi lần này không nhường nữa.

    “Được.”

    “Tiểu Uyển, em thấy chúng ta bây giờ giống gì không?”

    “Gì ạ?”, Hứa Uyển Diễm không hiểu ý anh.

    “Giống một buổi xem mắt kiểu cũ. Kiểu mà ngày xưa cơ quan, tổ chức giới thiệu ấy.”

    …Hứa Uyển Diễm hoàn toàn cạn lời: bà ngoại cô thực sự đã tìm cho cô một người hàng xóm để sắp đặt một buổi xem mắt kiểu cũ…

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung