Header Background Image

    Hứa Uyển Diễm dạy học tại trường tiểu học trực thuộc Đại học Phụng Thành.

    Khuôn viên Đại học Phụng Thành nổi tiếng đẹp không chỉ trong thành phố mà còn trên cả nước, đặc biệt là vào cuối tháng Ba, đầu tháng Tư khi hoa anh đào nở rộ. Rừng anh đào nằm ở cổng phía Nam của trường, và bên ngoài cổng là một con đường nhỏ tên là Bì Gia Sơn. Vì thế, nhắc đến Bì Gia Sơn, người ta nghĩ ngay đến Đại học Phụng Thành.

    Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm, Hứa Uyển Diễm trúng tuyển vị trí giáo viên Ngữ văn tại trường tiểu học trực thuộc. Vì là trường của đại học, nên học sinh phần lớn là con em của cán bộ giảng viên, nên yêu cầu về chất lượng giảng dạy cũng như quản lý rất nghiêm ngặt. Ví dụ, trường quy định giáo viên chủ nhiệm phải là giáo viên Ngữ văn, và giáo viên mới vào phải dẫn dắt trọn vẹn một lớp từ lớp một đến lớp sáu.

    Hứa Uyển Diễm hiện đang là giáo viên chủ nhiệm lớp hai.

    Mỗi thứ Hai, Hứa Uyển Diễm đều phải đến sớm nửa tiếng vì lễ chào cờ đầu tuần được tổ chức trước tiết học đầu tiên.

    Hứa Uyển Diễm sống một mình trong một khu chung cư cách trường 5 cây số. Sau khi cô trúng tuyển, mẹ cô đã quyết định mua cho cô căn hộ hai phòng ngủ rộng 80 mét vuông này. Gia đình trả tiền đặt cọc, còn cô tự trả góp hàng tháng. Lý do không mua nhà gần hơn là vì giá quá cao.

    Trường tiểu học nằm trong khuôn viên Đại học Phụng Thành, mà đại học này lại ở khu đô thị mới. Vừa là khu đại học vừa là khu thương mại mới nổi nên giá nhà đã tăng gấp 5 lần trong vòng 5 năm. Lấy Đại học Phụng Thành làm tâm, càng gần giá càng đắt. Khi mẹ cô quyết định mua nhà, bà đã phải đi tìm rất lâu mới chọn được căn nhà cũ này, vừa không quá xa trường vừa có giá tương đối hợp lý.

    Năm cây số, nói gần không gần, nói xa không xa. Để tiện đi lại, bố cô đã nhường cho cô chiếc xe Honda cũ đã chạy gần mười năm. Hứa Uyển Diễm chẳng quan tâm, miễn là không tốn tiền của mình, có xe đi là được. Lương tháng của cô, mẹ cô đã sớm tính toán để trả nợ mua nhà cả rồi.

    Nhưng thứ Hai này, Hứa Uyển Diễm chỉ có thể đi xe điện công cộng đến ga tàu điện ngầm, sau đó đi bộ thêm năm phút. Cả quãng đường dù không chậm hơn lái xe nhiều, nhưng thực sự rất vất vả. Nó khiến ngày thứ Hai vốn đã nhiều việc và phiền lòng lại càng thêm phiền lòng.

    Hứa Uyển Diễm cuối cùng đã không thể đến trường sớm nửa tiếng như mọi thứ Hai khác. Cô chỉ đến sớm hơn giờ học sinh vào lớp chưa đầy mười phút. Vội vã đặt túi lên bàn làm việc, không kịp ăn sáng, cô đã phải ra cổng trường đón học sinh.

    Việc mỗi thứ Hai đều đến sớm của Hứa Uyển Diễm đã khiến một số giáo viên trong văn phòng khó chịu từ lâu. Họ cảm thấy cô đang cố tình “cạnh tranh ngầm”, sự siêng năng của cô làm nổi bật sự lười biếng của những người khác. Hiếm khi thấy Hứa Uyển Diễm không đến sớm, một cô giáo trung niên lên tiếng: “Cô Hứa hôm nay sao không đến sớm thế? Tôi cứ tưởng cô là tấm gương tự giác của chúng tôi cơ đấy.”

    Dù chậm hiểu đến mấy, Hứa Uyển Diễm cũng nghe ra sự châm biếm trong lời nói của cô giáo kia, huống hồ bà ta vốn đã không thích cô, bình thường vẫn hay chèn ép cô trong mọi chuyện lớn nhỏ. Hứa Uyển Diễm không có thời gian để ý đến bà ta, chỉ hờ hững đáp lại “Vâng, kẹt xe ạ” rồi quay người rời khỏi văn phòng.

    Cô giáo trung niên và vài cô giáo trẻ khác đợi cô đi khỏi rồi mới lớn tiếng bàn tán.

    “Chỉ có cô ta là thanh cao, chỉ có cô ta là yêu nghề, làm như chúng tôi là những giáo viên vô trách nhiệm vậy.”

    “Người ta không chỉ yêu nghề, mà còn trẻ đẹp nữa chứ.”

    “Nghe nói chưa, cô ta vào được đây cũng là có chút quan hệ đấy.”

    “Quan hệ gì? Chẳng phải là cái mặt đó sao, thảo nào mãi không có bạn trai.”

    Hứa Uyển Diễm không biết các giáo viên trong văn phòng đang bàn tán về mình như vậy. Cô đang cố gắng mỉm cười với từng học sinh vào trường, thân thiện chào hỏi phụ huynh của các em. Đón xong hơn bốn mươi học sinh trong lớp, cô cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ lại. Đây đâu phải là giáo viên, có khác gì nhân viên lễ tân đâu chứ.

    Sau lễ chào cờ, học sinh trở về lớp chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Cô giáo dạy Toán bước vào lớp, gật đầu chào cô. Thấy các em học sinh nghiêm túc khoanh tay trên bàn, cô mới yên tâm trở về văn phòng. Vừa ngồi xuống, cô cảm thấy như mất đi nửa cái mạng.

    Tại sao thứ Hai nào cũng như đi đánh trận vậy? Hứa Uyển Diễm lại cảm thấy mình không hiểu nổi: cô không hiểu tại sao mình đến sớm lại khiến các giáo viên khác khó chịu, cô không hiểu tại sao các giáo viên đi trước cứ phải tìm đủ mọi việc để giao cho giáo viên mới, cô không hiểu tại sao chuyện cô độc thân lại khiến người khác quan tâm đến thế, cô không hiểu tại sao làm một giáo viên có trách nhiệm lại khó đến vậy…

    Hứa Uyển Diễm nhớ lại khi vừa trúng tuyển, trường đã tổ chức một khóa đào tạo hè cho giáo viên mới. Trong đó có một tiết dạy thiết kế bài đọc cho khối tiểu học, bài đọc hôm ấy là “Chuyện cũ thành Nam”. Trong sách viết rằng nhân vật chính Anh Tử không phân biệt được biển và trời, cũng như không phân biệt được người tốt và người xấu.

    Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình thậm chí còn không bằng Anh Tử. Cô không chỉ không phân biệt được người tốt, người xấu, mà còn không phân biệt được cả con người.

    Một buổi sáng trôi qua trong mơ hồ, cuối cùng cũng kết thúc bằng tiếng chuông tan học. Nhưng trận chiến của Hứa Uyển Diễm vẫn chưa kết thúc. Cô còn phải trở lại lớp để trông học sinh ăn trưa và ngủ trưa. Từ sau hàng loạt đợt dịch rồi lại đi học trở lại, trường quy định buổi trưa tất cả học sinh phải ăn ở trường, và phải có giáo viên trông coi. Hứa Uyển Diễm nghĩ, việc mình phải trực vào thứ Hai chắc chắn là do cô giáo trung niên kia cố ý sắp xếp.

    Ba giờ chiều, cô còn phải dẫn học sinh ra sân để kiểm tra khứu giác, thứ Hai, thứ Ba, thứ Năm, một tuần ba lần.

    Học sinh lớp hai đúng kiểu nửa thiên thần nửa tiểu quỷ. Có lúc đáng yêu thật, nhưng có lúc cũng đáng ghét thật. Nhưng khi nhìn các em xếp hàng chờ được kiểm tra mũi, cô lại cảm thấy đứa trẻ đáng ghét nhất cũng trở nên đáng thương. Hứa Uyển Diễm đứng ở cuối hàng nhìn các em.

    Đúng lúc này, giữa các giáo viên đang đứng ở cuối hàng chờ với các lớp mình bắt đầu có chút xôn xao. Vài cô giáo túm tụm lại, thì thầm to nhỏ. Người duy nhất có quan hệ tốt với Hứa Uyển Diễm, có thể coi là bạn, là cô giáo Châu, chủ nhiệm lớp bên cạnh. Cô giáo Châu Vũ Ái hơn Hứa Uyển Diễm 5 tuổi, tính tình hoạt bát, thích nói cười và mua sắm.

    “Thấy chưa? Có một anh chàng siêu đẹp trai đến kìa!”

    “Cô nói nhỏ thôi, trong trường mà còn dám nói thế.”

    “Có sao đâu, học sinh ở xa mà. Thế nào, đẹp trai không?”

    Hứa Uyển Diễm nhìn theo hướng tay của Châu Vũ Ái, thấy một người đàn ông rất cao từ cổng trường đi vào. Anh đi thẳng đến bàn xét nghiệm PCR, dường như đang hỏi xem có thể làm kiểm tra ở đây không.

    Khoảnh khắc Hứa Uyển Diễm nhìn thấy bóng hình đó, đồng tử của cô bất giác co lại. Cô có chút không tin vào mắt mình. Vì người đàn ông đó mặc đồng phục cảnh sát, mặt đeo kính râm, dù không nhìn rõ mặt nhưng dáng người, đường nét và vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc đó, Hứa Uyển Diễm biết, đó chính là anh cảnh sát hôm qua.

    “Này, nhìn ngẩn ra rồi à? Chậc, còn bảo không thích trai đẹp? Nhìn cô kìa, như thể duyên phận ba đời vậy.”

    “Đừng nói linh tinh.”

    “Tôi nói linh tinh chỗ nào? Tôi nhất định phải chụp lại cái dáng vẻ này của cô, xem cô còn chối thế nào.”

    “Không phải, cô đừng quậy nữa, anh ấy là cảnh sát trong vụ tai nạn hôm qua của tôi…”

    “Trùng hợp thế!”

    Phải, trùng hợp thật, Hứa Uyển Diễm thầm nghĩ.

    Dáng vẻ của người đàn ông đúng là nổi bật, đặc biệt là dưới ánh nắng ba giờ chiều. Tia nắng chiếu nghiêng từ mái che khu xét nghiệm hắt lên kính râm anh ta, giống như một luồng spotlight rọi thẳng vào.

    Từ góc đứng của Hứa Uyển Diễm, cô có thể nhìn thấy rõ dáng anh cúi đầu xét nghiệm.

    Chỉ một phút ngắn ngủi, người đàn ông cảm ơn, không có biểu cảm thừa, không có lời nói thừa. Nhưng lại có một hành động thừa.

    Anh không lập tức đeo khẩu trang rồi quay người rời đi, mà dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi quay về phía Hứa Uyển Diễm. Anh nhìn thấy cô mặc áo sơ mi trắng và quần jeans xanh, trông không giống giáo viên lắm, mà giống sinh viên Đại học Phụng Thành hơn. Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên khóe môi anh. Anh nhìn về phía Hứa Uyển Diễm, khẽ gật đầu một cách mơ hồ, rồi mới đeo khẩu trang và quay người rời đi.

    “Anh ta đang nhìn về phía này à?” Châu Vũ Ái hỏi.

    “Không biết nữa, có nhìn sao?”

    “Không nhìn à? Sao tôi cứ có cảm giác anh ta đang cười với cô thế.”

    “Làm gì có chuyện đó?” Hứa Uyển Diễm lập tức dập tắt trí tưởng tượng phong phú của Châu Vũ Ái. Anh cảnh sát đó trông khá được…Ừm, chỉ vậy thôi.

    Nhưng làm sao cô biết được, trong lòng người đàn ông vừa quay đi ấy, anh thì thầm: “Tiểu Uyển, anh chính là đang nhìn em.”

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung