Chương 15: Trong và ngoài cánh cửa (H nhẹ)
Editor: Ngôn Trí ÂnDù trong lòng có hàng vạn lần không muốn, Ngô Dực Phi cuối cùng vẫn phải đưa người về nhà.
Lúc này, hành lang tối om. Hứa Uyển Diễm ở trong một căn góc của tầng 15. Nếu không có tiếng động để kích hoạt đèn cảm ứng âm thanh, hành lang sẽ chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào từ ô cửa kính ở cầu thang gần đó.
Hứa Uyển Diễm đứng trong cánh cửa hé mở, nhìn Ngô Dực Phi đang đứng bên ngoài. Cả người anh chìm trong ánh trăng, không nhìn được rõ ràng, nhưng cô có thể cảm nhận được ngọn lửa trong mắt anh, ngọn lửa có thể thiêu đốt cô, nung chảy cô, biến cô thành tro bụi.
Hứa Uyển Diễm nhìn đôi mắt ấy, bước lên một bước, hôn nhẹ lên môi anh, “Ngủ ngon.”
Nụ hôn này rất nhẹ, mang đầy ý an ủi, như thể muốn nói với anh rằng dù em cũng không nỡ, nhưng anh vẫn mau về đi.
Phải, làm sao Ngô Dực Phi có thể nỡ được chứ. Trời mới biết, hạ thân của anh đã cứng lên từ lúc hôn cô ở công viên Vành Đai. “Thình thịch, thình thịch,” cảm giác sưng trướng đó cùng với sự rung động của dây thần kinh, truyền đến lồng ngực, hòa cùng nhịp đập của trái tim.
Sau khi Hứa Uyển Diễm hôn anh một cái, cô lùi lại một bước, đứng vào trong cửa. Ngô Dực Phi theo bước chân của cô, tiến lên một bước, từ ngoài cửa bước vào trong. Anh một tay ôm lấy đầu cô, một tay ôm lấy eo cô, không cho phép phản đối mà hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh là một nụ hôn thực sự, chứ không phải kiểu chuồn chuồn lướt nước. Khoảnh khắc anh hôn lên, anh nhanh chóng nắm bắt được sự kinh ngạc của cô, đưa lưỡi vào khoang miệng thơm tho của cô, tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ của cô mà mút lấy, trêu đùa. Lưỡi anh câu lấy lưỡi cô, quấn quýt không ngừng trong miệng hai người. Cô bị anh hôn đến mất hồn, loạn tim, mất hết sức lực, đôi bàn tay mềm mại vô lực nắm lấy vạt áo anh. Trong hành lang tối tăm, yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hôn của họ, có tiếng lưỡi khuấy động, có tiếng nuốt nước bọt, và cả tiếng rên rỉ của cô từ cổ họng.
Ngô Dực Phi vừa hôn Hứa Uyển Diễm, vừa đưa cô vào trong nhà, nhấc chân đóng cửa lại. Trong nhà cũng không bật đèn, anh trong bóng tối đè người lên bức tường cạnh cửa, tiếp tục hôn. Gốc lưỡi cô đã bị hôn đến tê dại, oxy trong miệng cũng đã bị hôn cạn, nhất thời có chút không thở nổi, được anh truyền cho mấy hơi, mới miễn cưỡng tiếp tục chịu đựng nụ hôn quên trời đất của anh. Đợi đến khi trong miệng Hứa Uyển Diễm phát ra những tiếng nức nở đứt quãng, Ngô Dực Phi mới rời khỏi môi cô, chuyển sang hôn lên chiếc cổ trắng ngần, mịn màng của cô, hôn một cái, liếm một cái, rồi lại ngược lên đến chiếc tai nhỏ xinh của cô, ngậm vào trong miệng.
Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình sắp bị anh hôn đến hỏng mất. Anh hôn đến đâu, nơi đó như bốc cháy, khiến cả người cô vừa nóng vừa tê dại, đặc biệt là khi tai bị ngậm lấy, cô cảm thấy cả người mình đều tê liệt, nhưng lại tê một cách rất thoải mái. Một luồng hơi nóng từ tai cô truyền đến lồng ngực, rồi từ lồng ngực lại dâng lên một cảm giác rơi xuống, truyền đến hạ bộ, rồi cô cảm nhận một luồng sức mạnh tuôn ra từ giữa hai chân, giống như kinh nguyệt khi đến kỳ.
Ngô Dực Phi không chỉ có môi lưỡi nóng bỏng, mà cả cơ thể anh càng nóng đến đáng sợ. Anh ôm chặt cô, áp sát vào cô, hơi nóng đó không ngừng truyền cho cô. Cô cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, đặc biệt là ở phần bụng trên, có một thứ vừa nóng vừa cứng, đang theo nụ hôn của anh mà cọ vào người cô. Cô miễn cưỡng ôm lấy cổ anh, cố gắng ngẩng đầu chịu đựng, miệng phát ra những tiếng thở dốc không thể kìm nén.
“Tiểu Uyển…” Giọng Ngô Dực Phi khàn đặc, vô cùng quyến rũ. Anh một tay ôm cô, một tay mò đến trước ngực cô, nơi đó có sự mềm mại mà anh đã khao khát từ lâu, giống như trong giấc mơ của anh.
Hứa Uyển Diễm bị anh hôn, bị anh sờ, lý trí đã sớm không còn. Nhưng khi cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang làm loạn trên ngực mình, vẫn thở dốc từ chối: “Ừm… Ngô Dực Phi, ở đây không được…”
Nụ hôn của Ngô Dực Phi đã đi xuống đến trước ngực trắng ngần của cô, chỉ cần khẽ cởi một, hai chiếc cúc áo, đã thấy được khe ngực sâu hút của cô, còn lớn hơn anh nghĩ một chút. Anh trực tiếp vùi mặt vào khe ngực sâu đó, trước tiên dùng môi hôn, rồi lại đưa lưỡi ra liếm.
“… Ngô Dực Phi… đừng mà…” Hứa Uyển Diễm thở hổn hển như người đuối nước, “Đừng mà!” Hứa Uyển Diễm dùng hết sức đẩy anh, nhưng cô vốn đã không còn sức, chút phản kháng này trong mắt Ngô Dực Phi lại càng giống như đang mời gọi.
“Tiểu Uyển, em không thích sao?” Ngô Dực Phi thở dốc rời khỏi ngực cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dục vọng.
“Không phải… em chỉ cảm thấy…” Hứa Uyển Diễm muốn nói như vậy quá nhanh, cô không ngốc đến mức không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng đối mặt với ánh mắt của Ngô Dực Phi, trong mắt anh có một ham muốn không hề che giấu đối với cô. Cô lại do dự.
“Đừng, đừng ở đây…” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, có lẽ đến chính cô cũng không nghe thấy.
“Tiểu Uyển!” Ngô Dực Phi kích động gọi cô, vì anh đã nghe được câu trả lời của cô.
Thật ra anh vốn định hôm nay đến đây là kết thúc, anh biết cô gái của anh sẽ cảm thấy như vậy quá nhanh. Có lẽ đối với cô, mối quan hệ giữa họ chỉ mới mười mấy ngày, nhưng đối với anh, anh đã đợi mười năm.
Ngô Dực Phi trực tiếp bế ngang Hứa Uyển Diễm lên, nhẹ nhàng nhún một cái, cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào mũi cô, “Em nói ở đâu thì ở đó.”
Hứa Uyển Diễm giấu mặt vào lòng anh, ngón tay chỉ về phía cánh cửa phòng ngủ sau tivi, “Bên đó là phòng ngủ của em.”