Chương 13: Marshmallow nướng và bụi hoa sau mưa
Editor: Ngôn Trí ÂnHứa Uyển Diễm: “Ngô Dực Phi, em có thể phân biệt được anh không?”
Ngô Dực Phi tiến lên phía trước, cũng nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi giơ tay lên.
Đôi tay anh nhẹ nhàng đưa tới gần mặt cô, dịu dàng vuốt ve má cô. Cô cảm nhận được lớp chai mỏng trên lòng bàn tay anh, còn có cả hơi ấm từ nơi ấy truyền đến. Mỗi lần tay anh lướt qua, cô lại thấy vừa nóng vừa ngứa.
Anh nâng lấy khuôn mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như búp bê sứ nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Ngón cái anh chầm chậm vuốt nhẹ, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô, vuốt ve cô.
Cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, con ngươi không tự chủ mà đảo loạn.
Mãi sau anh mới lên tiếng:”Tiểu Uyển, em có phân biệt được đôi mắt anh không?”
“A? Lòng trắng là củng mạc, lòng đen là nhãn cầu.”
“Không, lòng trắng là em, lòng đen là anh. Từ năm 17 tuổi, anh đã tự nói với mình, em chính là màu trắng của anh, và anh nguyện làm màu đen của em.”
Anh vẫn nâng niu gương mặt cô, ánh nhìn tha thiết không chút che giấu. Hứa Uyển Diễm bị anh giữ mặt không thể động đậy, nhưng trái tim cô thì dần rung chuyển.
Ngay khoảnh khắc anh nói xong câu ấy — Rắc. Như có một lớp vỏ bao lấy trái tim cô bất ngờ nứt vỡ. Và rồi, một cảm giác xao xuyến mãnh liệt dâng lên, khiến tim cô đập liên hồi, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tai cô nóng ran, tim cô rối loạn. Nước mắt như dòng suối trào ra, phá vỡ kìm nén bao lâu nay, nhòa cả hình bóng anh trước mắt cô.
Bàn tay anh hứng trọn những giọt lệ ấy.
“Tiểu Uyển, bảo bối, đừng khóc.”
“Ngô Dực Phi…” cô nghẹn ngào gọi tên anh rồi òa lên khóc nức nở.
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt trong vòng tay âu yếm.
Hứa Uyển Diễm ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh mà nức nở. Từ năm 15 tuổi đến giờ, cô chưa từng khóc như vậy. Lúc này đây, cô chỉ muốn được khóc một trận thỏa thuê.
Mọi tủi thân trong ngày hôm nay, cả những ấm ức tích tụ bấy lâu, đều hóa thành nước mắt trút hết ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ bên vai anh. Cô nhìn xuống thấy chiếc áo thun của anh đã bị cô làm ướt một mảng lớn.
“Em làm ướt áo anh rồi…”
“Không sao.”
“Anh không khó chịu à?”
“Không đâu. Được ôm em như vậy, sao mà khó chịu được?”
“…Ngô Dực Phi, anh thật sự rất biết tán tỉnh.”
“Đây mà là tán tỉnh sao? Nhưng anh nói thật lòng mà.”
“Thôi được rồi…” Nói xong, cô ngẩng đầu rời khỏi vai anh, nhưng chợt đến việc mình vừa mới khóc xong chắc chắn rất xấu, nên vội vàng dùng hai tay che mặt.
“Sao thế? Khóc một chút, đã không cho anh xem rồi à?”
“Xấu lắm, anh đừng nhìn.”
“Anh không nhìn sao biết xấu hay không.”
Nói rồi anh đưa tay ra kéo tay cô, cô né tránh không cho, anh lại tiếp tục trêu cô. Cứ thế, Hứa Uyển Diễm bật cười. Ngô Dực Phi nhìn thấy đôi mắt cô vừa khóc xong đỏ hoe như một chú thỏ con.
Anh ôm cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, hôn khẽ lên mái tóc đen mềm mại. “Xấu chỗ nào? Giống một chú thỏ con, rất đáng yêu.”
Hứa Uyển Diễm lại cười khúc khích trong lòng anh.
“Ngô Dực Phi, anh sẽ luôn đối tốt với em như vậy chứ?”
Anh cúi đầu nhìn cô, một tay đỡ lấy cằm cô, tay còn lại ôm eo cô.
Cô như bị ánh mắt cháy bỏng kia giam giữ, không thể tránh, không thể trốn.
Ngô Dực Phi nhìn thẳng vào mắt cô: “Sẽ, anh sẽ mãi mãi đối tốt với em.”
Cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy là mảng trắng của củng mạc và mảng đen của con ngươi, mà trong phần đen kia… là bóng hình của chính cô. Trong đôi mắt anh, cô nhìn thấy một thứ tình cảm mà suốt hơn 20 năm qua cô chưa từng được nếm trải. Thì ra… đây chính là tình yêu.
Hứa Uyển Diễm chớp nhẹ mắt, khẽ hé môi, “Cảm ơn anh.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Ngô Dực Phi có cảm giác cả vũ trụ đang nổ tung trong lòng mình. Trên nền trời đen thẫm, nổ ra vô số dải ngân hà lấp lánh.
Anh cúi xuống, môi chầm chậm áp sát môi cô. Anh cảm nhận được thân thể cô khẽ run lên, nhưng anh không cho cô cơ hội né tránh.
Một làn môi lạnh khẽ chạm vào môi cô — mềm mại mà dịu dàng.
Hứa Uyển Diễm theo bản năng nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, mùi hormone đặc trưng của người đàn ông trưởng thành, xen lẫn hương thơm thoang thoảng riêng biệt của Ngô Dực Phi mà cô chẳng thể gọi tên. Đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng ấy, não bộ cô như ngưng hoạt động. Trước mắt cô, trong tâm trí cô, chỉ còn lại làn sương mang hương vị marshmallow nướng.
Thì ra…cảm giác khi được hôn, là hương vị của marshmallow nướng.
Ngô Dực Phi vẫn một tay đỡ lấy cằm cô, từng chút một hôn cô thật kỹ. Anh không nhớ mình đã dính lấy đôi môi ấy bao lâu. Trong khoảnh khắc ấy, anh vô số lần muốn dừng lại vì sợ dọa cô, nhưng lại không thể khống chế được bản thân. Anh không thể dừng lại được. Hương vị của cô quá ngọt, quá thơm, như mùi của bụi hoa sau cơn mưa, hương hoa quyện hơi ẩm, trong lành và dịu ngọt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh cũng kết thúc nụ hôn ấy. Anh thấy cô từ từ mở mắt ra, trong mắt còn vương chút mờ sương mơ hồ. Tim anh như bị kéo mạnh một cái rồi rơi xuống, trượt thẳng xuống hạ bộ, anh cứng lên.
Nhưng lúc này, anh chỉ dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.
“Giờ em bị anh đóng dấu rồi, em cũng phải luôn đối tốt với anh đấy nhé.” Nói rồi anh rất tự nhiên nắm tay cô, lòng bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong tay anh.
Hứa Uyển Diễm nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời.
“Tại sao em cũng phải đối tốt với anh?”
“Em nói xem tại sao?” Anh không hề khó chịu hay tức giận, ngược lại còn cười hỏi lại.
“Em nói không biết được không…” Cô biết mình nói thế nghe thật thiếu tự tin.
Ngô Dực Phi bật cười thành tiếng.
“Cười gì thế? Thấy em ngốc à?”
“Không phải, là cười em trí nhớ kém,” anh giơ tay họ đang nắm lên, “Em hỏi vì sao mà?”
“…” Em có cho anh nắm tay đâu, Hứa Uyển Diễm thầm nghĩ.
Nhưng Ngô Dực Phi không cho cô cơ hội trốn tránh, “Vì anh thích em, anh muốn em làm bạn gái của anh.”
Anh biết cô muốn nghe điều gì.