Chương 19: Mượn ở và Sống chung
Editor: Ngôn Trí Ân“Gần đây, đội cảnh sát giao thông của thành phố chúng ta đã thành lập một đội kỵ binh ‘Phụng Thành đẹp nhất’. Họ trẻ trung, năng động, len lỏi qua từng con đường, góc phố của Phụng Thành, bảo vệ trật tự giao thông…”
Một đoạn phim ngắn tuyên truyền về đội cảnh sát giao thông Phụng Thành đã được chia sẻ điên cuồng trên các nền tảng lớn.
[Anh chàng ở vị trí trung tâm đẹp trai quá!]
[Phụng Thành thật sự có cảnh sát giao thông đẹp trai thế này sao? Sao tôi chưa từng thấy? Chắc tại tôi lái xe quá quy củ…]
[Cho tôi một tá cảnh sát giao thông như thế này đi!]
[Chồng ơi, nhìn em này, em ở đây!]
…
Châu Vũ Ái lướt điện thoại nói với Hứa Uyển Diễm: “Nhìn này, nhìn này, anh cảnh sát ở giữa giống hệt anh chàng trúc mã của cô đấy!”
Hứa Uyển Diễm nhìn Ngô Dực Phi trên màn hình điện thoại, quả thực rất đẹp trai. Mái tóc hai bên hơi dài được chải ngược lên, để lộ vầng trán đầy đặn. Đôi mắt hai mí đó lạnh lùng không có ý cười, khóe miệng mím thẳng không một chút cong, khiến cả người anh trông lạnh như băng. Mặc đồng phục càng làm nổi bật thân hình anh: vai rộng, eo thon, chân dài. Đứng ở vị trí trung tâm trong bức ảnh chung, anh lập tức “dìm hàng” những người khác.
Nhưng Hứa Uyển Diễm nhìn dáng vẻ xa cách ngàn dặm này của anh, lại tức không chịu được.
“Ừm, là anh ấy,” giọng cô không được tốt cho lắm.
“Ồ, anh ta là cảnh sát giao thông à, chờ đã, vậy lần trước đến lấy mẫu cũng là anh ta?”
“Đúng vậy.”
“Trời ạ! Tôi phát hiện ra điều gì thế này? Lần trước anh ta đến tôi đã thấy anh ta nhìn cô, chẳng lẽ lúc đó anh ta cố tình đến để gặp cô à?”
“Có lẽ vậy…” Bây giờ Hứa Uyển Diễm không còn ngạc nhiên trước bất cứ điều gì Ngô Dực Phi làm. Cô phát hiện người đàn ông này chính là một con sói đuôi to, dáng vẻ lạnh lùng đó quả nhiên là lừa người, đối với cô lúc nào cũng đầy chiêu trò.
“Cô Hứa, giọng cô không được thân thiện lắm nhỉ, cãi nhau à? Sáng nay không phải anh ta còn đưa cô đến sao.”
“Anh ta không đưa cũng không được, từ đường Hoa Viên đến trường Thực nghiệm xa như vậy, lại còn gặp giờ cao điểm, em chắc chắn sẽ muộn,” Hứa Uyển Diễm nghiến răng nghiến lợi nói, hoàn toàn không nhận ra thông tin ẩn giấu trong lời nói của mình.
Châu Vũ Ái nghe xong, mắt đảo một vòng, “Chờ đã, tại sao cô lại đi làm từ đường Hoa Viên? Không ở Mai Nam nữa à? Hai người không phải là, sống chung rồi chứ!”
Sống chung? Có được coi là sống chung không? Hứa Uyển Diễm không hề cảm thấy cô và Ngô Dực Phi là sống chung, cùng lắm là cô bất đắc dĩ phải mượn ở nhà anh thôi. Chỉ là việc mượn ở này, lại không giống như cô tưởng tượng ban đầu.
“Không có, em chỉ mượn ở một chút thôi.”
“Mượn ở? Cô Hứa, cái cớ này của cô cũng quá tệ rồi. Đàn ông đàn bà trưởng thành, ở chung một nhà, cô nói với tôi đây là mượn ở? Được đấy, lần trước tôi còn tưởng hai người chỉ là yêu đương trong sáng, không ngờ nhanh thế đã sống chung rồi,” Châu Vũ Ái cười đầy ẩn ý, “Bây giờ cô không chỉ biết thế nào là ham muốn tình dục nữa đúng không?”
“Em… haiz, nhà em bây giờ không ở được, thật sự chỉ là ở tạm một thời gian thôi.”
“Nhà cô thật sự có chuyện à? Sao thế, ngập nước à?” Châu Vũ Ái thấy Hứa Uyển Diễm mặt mày nghiêm túc, tưởng nhà cô thật sự có vấn đề.
“Em…” cô không nói được nữa.
Lời vừa nói ra, Hứa Uyển Diễm mới hiểu thế nào là nói nhiều sai nhiều.
Chẳng lẽ cô phải nói là giường hỏng? Hỏng thế nào? Bạn trai làm tình quá mạnh làm hỏng? Hứa Uyển Diễm hối hận chết đi được, không nên trả lời Châu Vũ Ái nhiều câu hỏi như vậy, càng không nên để Ngô Dực Phi ở lại qua đêm.
Hôm đó sau khi giường sập, Ngô Dực Phi đã kéo Hứa Uyển Diễm đến một trung tâm nội thất, đi thẳng đến một cửa hàng nội thất nhập khẩu.
“Hàng này đắt quá, đi thôi,” Hứa Uyển Diễm nhỏ giọng nói.
“Tiền nào của nấy, giường của anh cũng là hãng này, chất lượng rất tốt.”
Ngô Dực Phi kéo Hứa Uyển Diễm đi xem, “Thích kiểu nào? Cái này thế nào?”. Anh đưa cô đến trước một chiếc giường màu trắng, toàn bộ được bọc vải trắng, quả thực rất đẹp. Hứa Uyển Diễm liếc nhìn giá, cũng quá đắt rồi. Ngô Dực Phi nhìn thấu suy nghĩ của cô, biết cô thích chiếc giường này, chỉ là thấy giá cao quá. Anh nắm lấy lòng bàn tay cô, nói với cô không sao.
“Lấy cái này. Thêm một cái đệm chất lượng tốt, thoải mái nữa.”
“Vâng thưa anh, anh xem cái đệm này, độ cứng vừa phải, hơn nữa độ đàn hồi rất tốt, dù nặng bao nhiêu cũng có thể bật lại ngay lập tức. Nếu anh mua cả bộ, sẽ được giảm giá nhiều hơn.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Hứa Uyển Diễm nghe nhân viên nói độ đàn hồi tốt, dù nặng bao nhiêu cũng có thể bật lại, liền nghĩ đến chuyện cô và Ngô Dực Phi làm sập giường, mặt lập tức đỏ bừng.
“Đừng sợ, lần này không sập nữa đâu,” Ngô Dực Phi nói vào tai cô bằng một giọng chỉ cô có thể nghe thấy, giọng nói mang theo hơi thở truyền vào tai Hứa Uyển Diễm, cô lập tức mềm nhũn, cảm thấy hai chân không tự chủ mà run rẩy. Cô dùng sức nắm lấy cánh tay Ngô Dực Phi, véo mạnh một cái, lườm anh một cái. Ngô Dực Phi trêu cô xong, biết mình sai, cười cười không nói gì nữa.
Đặt giường xong, nhân viên đưa hóa đơn cho Ngô Dực Phi, “Thưa anh, chiếc giường anh đặt là hàng nhập khẩu, phải đặt hàng từ nước ngoài, bây giờ dịch bệnh, nên khá chậm, nhanh nhất cũng phải một tháng mới đến.”
“Được.”
“Gì cơ?”
Ngô Dực Phi và Hứa Uyển Diễm đồng thanh nói.
“Được cái gì mà được? Không có giường anh bảo em ngủ ở đâu? Lót đệm ngủ dưới sàn à?” Hứa Uyển Diễm tức giận kéo Ngô Dực Phi sang một bên nhỏ giọng nói.
“Anh sao nỡ để em ngủ dưới sàn được, em đến chỗ anh ở một thời gian, đợi giường đến rồi về,” Ngô Dực Phi tự nhiên nói.
“Em… em ngủ nhà anh không thích hợp lắm…”
“Có gì đâu? Không phải anh cũng đã ngủ nhà em rồi sao. Anh ở một mình trong một căn hộ duplex, tuyệt đối có thể chứa được một Tiểu Uyển nhỏ bé.”
Hứa Uyển Diễm bị anh chọc cười, thầm nghĩ có lẽ cũng chỉ có thể như vậy. Dù cô cảm thấy cứ thế đến ở nhà Ngô Dực Phi có chút kỳ lạ, luôn cảm thấy có một khâu nào đó có vấn đề, nhưng lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng…
Đến khi Hứa Uyển Diễm thực sự đến ở nhà Ngô Dực Phi, cô mới phát hiện mình hình như đã bị lừa.
Cô giống như một con thỏ trắng tự mình dâng đến miệng, bị sói xám ăn sạch sành sanh. Người đàn ông nói nhà có thể chứa được cô, mỗi ngày lại dùng một cách khác để “chứa” cô…
Ngoại truyện nhỏ
Ngô Dực Phi, lúc này đã là cha của hai đứa trẻ, đang nói với cô con gái nhỏ một cách khổ sở: “Bảo bối, con không được tùy tiện đến nhà con trai biết chưa?”
Ngô Uyển 5 tuổi không phục: “Tại sao không được ạ? Du Du mời rất nhiều người đến nhà bạn ấy chơi, sao con lại không được đi?”
Ngô Dực Phi: “Có thể đi cùng mọi người, nhưng không được đi một mình.”
Ngô Uyển: “Tại sao không được đi một mình? Lần trước Tiểu Bảo cũng đi một mình, các bạn ấy chơi vui lắm.”
Ngô Dực Phi: “Bố nói không được là không được.”
Thấy Ngô Uyển sắp bị nói cho khóc, Hứa Uyển Diễm ôm con gái lên: “Con bé còn nhỏ, anh nói với nó những chuyện này làm gì?”
Ngô Dực Phi: “Anh đang giáo dục con, để nó từ nhỏ đã biết con gái không được tùy tiện đến nhà đàn ông.”
Hứa Uyển Diễm: “Đúng vậy, anh nói có lý. Nếu hồi nhỏ có người nói với em như vậy, em đã không ngốc nghếch đến nhà anh rồi.”
Nói xong, cô lườm Ngô Dực Phi một cái, ôm con gái đi mất.
Ngô Dực Phi: “Vợ ơi, khác mà! Chúng ta là…”
Ngô Dực Phi vội vàng đuổi theo.