Chương 3: Quả lê mọng nước
Editor: Ngôn Trí ÂnVì câu nói hôm qua sau giờ tan học của Đường Thành Lâm: “Em còn nhỏ, chưa phân biệt được đâu là ngưỡng mộ, đâu là thích”, mà Nguyễn Lê ủ rũ không vui suốt cả buổi sáng.
Ngay cả khi vào tiết của thầy Đường, cô cũng chẳng còn tinh thần.
Nếu là Văn Thời của trước kia, có lẽ hắn đã mặc kệ cô tự sinh tự diệt. Nhưng Nguyễn Lê của lúc này, tính ra còn nhỏ hơn hắn đến mười lăm tuổi.
Non nớt thế này, một quả lê nhỏ căng mọng nước, Văn Thời chỉ muốn giữ lại cho riêng mình ăn.
Đường Thành Lâm đẩy gọng kính trên sống mũi, liếc mắt về phía vị trí cạnh cửa sổ.
Nguyễn Lê đang cúi đầu nên không thấy ánh mắt của thầy, ngược lại Văn Thời lại đột ngột ngẩng lên, như vô tình chạm phải ánh mắt của gã.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến người ta không rét mà run.
Đường Thành Lâm bất giác giật mình một thoáng, rồi lại nghĩ chắc là mình hoa mắt.
“Lớp phó học tập sau giờ học đến phòng giáo viên lấy xấp bài kiểm tra đã chấm xong về nhé.” Đường Thành Lâm nói xong liền rời khỏi lớp.
Văn Thời là lớp trưởng lớp 11-3. Tiết học cuối buổi chiều, hắn chặn Triệu Giang Di đang định đi lấy xấp bài kiểm tra về: “Tôi cũng đang định đến văn phòng, tiện thể lấy về giúp cậu luôn.”
Triệu Giang Di gần như chưa từng nói chuyện với hắn, mặt lập tức đỏ bừng.
Văn Thời ôm xấp bài kiểm tra từ văn phòng về, nhưng không đi thẳng vào lớp mà nán lại bên ngoài một lúc lâu.
Trong tiết tiếng Anh cuối cùng, Nguyễn Lê ôm khư khư bài kiểm tra Hóa, trên mặt thỉnh thoảng lại nở một nụ cười ngây ngô, chốc chốc lại nghiêng đầu liếc trộm Văn Thời, dường như sợ hắn nhìn thấy gì đó.
Văn Thời làm như không thấy.
Nguyễn Lê nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra Hóa dưới quyển sách tiếng Anh một lúc lâu, mãi đến khi sắp hết giờ mới làm như có tật giật mình, ra vẻ nhét nó vào cặp sách.
Cuối tuần được nghỉ hai ngày.
Lúc tan học, Văn Thời không hiểu sao lại hỏi nhỏ Nguyễn Lê một câu: “Cuối tuần định làm gì?”
Nguyễn Lê có tật giật mình, tay xách cặp sách bất giác run lên, không tự nhiên mà lên giọng gắt gỏng: “Liên quan gì đến cậu!”
Văn Thời im lặng liếc cô một cái, không nói gì.
Nguyễn Lê đeo cặp sách lên rồi quay người bỏ đi. Văn Thời thấy cô gái cúi người ở gần bục giảng, xắn ống quần đồng phục lên để lộ phần mắt cá chân trắng nõn.
Chiếc quần ôm sát cặp mông tròn trịa nảy nở vểnh cao, tư thế ấy khó mà không khiến người ta liên tưởng bậy bạ, với đám con trai tuổi dậy thì thì đúng là một đòn chí mạng.
Mấy cậu con trai ngồi cuối lớp huýt sáo trêu chọc.
Nguyễn Lê chẳng thèm để tâm, đứng thẳng người rồi bước ra ngoài.
Văn Thời lại nhớ đến dáng vẻ cô nằm sấp trên giường, giống như một con chó cái mặc cho hắn tùy ý địt.
…
Lúc Nguyễn Lê ra đời, gia đình bên nội trọng nam khinh nữ, chê bai cô là con gái. Nguyễn Lê chưa đầy tháng thì bố mẹ đã ly hôn.
Cô theo họ Nguyễn của mẹ. Nguyễn Liên Phương ban đầu định đặt cho cô chữ “Ly”, nhưng sau đó lại thấy không may mắn nên lúc làm hộ khẩu đã đổi thành “Lê”.
Khu chung cư mà họ đang thuê không hề rẻ, là khu “tiểu tam” nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Nguyễn Lê và Nguyễn Liên Phương trông rất giống nhau, hai mẹ con đều là mỹ nhân bẩm sinh.
Nguyễn Liên Phương liếc nhìn Nguyễn Lê đang mặc một chiếc váy trễ ngực, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo choàng mỏng, “Hôm nay không đi làm thêm à?”
“Vâng.” Nguyễn Lê khẽ đáp.