Header Background Image

    Tui sửa lại xưng hô của tiên trù trưởng ở chương này. Các chương trước sẽ sửa lại sau.

    “Tiên cơ Tiểu Minh, sao cảm giác dạo này không thấy cô đâu vậy?”

    Trong thiện phòng, một tiên trù đang rửa quả cùng Tiểu Minh đột nhiên hỏi.

    “Gần đây tàng thư lâu lại tìm được một lô sách cũ, đang bận sửa chữa.” Nàng không hề ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nói dối.

    Mọi ngóc ngách trong tàng thư lâu đã sớm bị nàng lật tung, ngay cả cuốn sổ nhỏ ghi thù vặt của Lão quân Thái Sơn cũng đã tìm ra, căn bản không có sách cũ nào cả.

    Dạo gần đây không ra ngoài, chẳng qua là vì thần quân đến hơi thường xuyên, hai người cứ trốn trong lầu ân ái.

    “Tàng thư lâu đó mà còn tìm ra được sách cũ sao? Lão quân Thái Sơn rốt cuộc đã thu thập bao nhiêu sách vậy?” Vị tiên trù thật thà tin là thật.

    “Không phải người ta nói không chỉ sách của tiên giới, mà ngay cả sách của ba nghìn thế giới trần gian cũng bị ông ấy thu gom hết rồi sao?” Tiểu Minh lén nhét một quả nhỏ hơn vào túi.

    Lúc này, Tiên nương Ngân San cuối cùng cũng xong việc, ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêm túc dò xét.

    “Tiểu Minh đừng có nói dối ta, gần đây có phải cô đang yêu đương không?”

    Tiên nương nhìn tiểu tiên cơ trước mặt, gần một năm nay không còn đến thiện phòng thường xuyên nữa, hơn nữa giữa hai hàng lông mày luôn có một nét xuân tình, da dẻ cũng ngày càng căng mọng sáng bóng, kiểu tóc hôm nay còn thắt một sợi dây lụa màu xanh lá mà bà chưa từng thấy.

    Sợi dây lụa đó trông thì bình thường, nhưng dưới ánh nắng lại có ánh sáng lấp lánh như cánh bướm, rõ ràng là được dệt từ loại tơ tằm kim điệp thượng hạng.

    “Cái nơi rách nát như tàng thư lâu, ai mà yêu đương với con? Yêu tinh bước ra từ sách cổ sao?” Đối mặt với sự nhạy bén của Tiên nương Ngân San, Tiểu Minh vẫn không đổi sắc mặt.

    Tuy Tiểu Minh tỏ ra không có kẽ hở, nhưng với tư cách là bà trùm hóng hớt số một Cửu Trùng Thiên, Tiên nương Ngân San không hề bị nàng lừa gạt. Thấy nàng không nói cũng không ép, chỉ nói vài lời nhắc nhở sâu sắc.

    “Người trẻ tuổi yêu đương là chuyện tốt, Cửu Trùng Thiên này cũng không cấm thần tiên động lòng. Tìm được người phù hợp, cũng có thể cùng nhau trải qua mấy vạn năm tháng sau này, nhưng mà… đối tượng thì không thể tìm bừa được…”

    “Con biết mà, tiên trù trưởng.” Tiểu Minh ngắt lời Tiên nương, vẻ mặt buồn bã thì thầm.

    Nhìn phản ứng của nàng, Tiên nương Ngân San cũng im lặng theo.

    Vị tiên trù bên cạnh thấy hai người đột nhiên trầm xuống, nhất thời không hiểu chuyện gì. Đúng lúc này, một tiên thị của Bạch Ngọc Kinh hấp tấp xông vào.

    Hắn nói Thất công chúa của nước Thanh Khâu ham chơi, đã cho nổ tung thiện phòng lớn nhất của Bạch Ngọc Kinh, rất nhiều tiên trù bị thương, bây giờ Kim Trì yến của Thiên Đế đang thiếu người trầm trọng, bảo bọn họ mau chóng lên Bạch Ngọc Kinh hỗ trợ.

    Ngay cả Tiểu Minh chỉ đến tán gẫu cũng bị hắn lôi đi, nói rằng vị Thất công chúa kia còn dùng phép biến một đám tiên nga thành vịt, bảo nàng đi thay thế làm tiên thị trong yến tiệc.

    Tiểu Minh thỉnh thoảng đến thiện phòng ghé chơi, cũng sẽ bị kéo đến các yến tiệc của các tiên phủ nhỏ để bưng trà rót nước, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với yến tiệc của Bạch Ngọc Kinh, lại còn là Kim Trì yến năm năm một lần của Thiên Đế, chuyên đãi các sứ thần từ khắp bốn bể tám cõi.

    Bạch Ngọc Kinh không giống những nơi khác, quy củ nghiêm ngặt hơn, các tiên nga tiên quan làm việc ở đây đều tai thính mắt tinh, cử chỉ lễ độ.

    Khi Tiểu Minh bước vào Kim Trì yến có chút căng thẳng, nàng lanh lợi quan sát cử chỉ của các tiên tử bên cạnh trước, rồi bắt chước theo, cũng được bảy tám phần giống.

    Hơn nữa thân phận nàng thấp kém, lại còn là người tạm thời bị kéo đến, chỉ phụ trách chiêu đãi các thượng tiên có địa vị thấp hơn, ngồi ở vòng ngoài của Kim Trì yến.

    Tiểu Minh bưng khay ngọc, đi theo hàng ngũ tiên nga, len lỏi trong yến tiệc chén chú chén anh, tiếng đàn ca sôi động. Lúc thì rót rượu, lúc thì bày món ăn, lúc thì quạt mát, lúc còn phải trò chuyện với các thượng tiên, lúc lại bị chưởng sự tiên tử thúc giục đến thiện phòng giúp việc.

    “Cẩn thận.” Tiên cơ Thủy Đồng bên cạnh lại bất cẩn làm rơi một cái đĩa, Tiểu Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

    “Cảm ơn cô, tiên cơ Tiểu Minh.” Tiên cơ Thủy Đồng luống cuống nhận lại cái đĩa.

    Nàng ta cũng là người tạm thời bị kéo đến phục vụ Kim Trì yến, vốn là người phụ trách chăm sóc vườn dược thảo, rất ít khi làm việc hầu hạ người khác, nên thường xuyên xảy ra sai sót nhỏ.

    Thêm vào đó…

    “Tiên cơ Thủy Đồng, đừng nhìn nữa, rượu sắp đổ ra ngoài rồi.” Tiểu Minh khẽ nhắc nhở, Thủy Đồng mới hoàn hồn, dời tầm mắt từ phía trên xuống trước mặt, vội vàng cất bình rượu đi.

    “Nô tỳ thất lễ rồi.” Thủy Đồng đỏ mặt xin lỗi vị thượng tiên đang được phục vụ.

    “Ha ha ha, không sao không sao.” Vị thượng tiên này rất thân thiện, uống nhiều rượu lại càng vui vẻ, trêu chọc vị tiên thị trẻ, “Hiếm khi được gặp thần quân, tiên cơ tự nhiên là muốn nhìn thêm vài lần.”

    Bị nói trúng tim đen, mặt Tiên cơ Thủy Đồng càng đỏ hơn, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.

    Thực ra trong cả yến tiệc, những tiên tử, tiên nga lén nhìn về phía thượng tọa không chỉ có một mình Thủy Đồng.

    Thượng tọa của Kim Trì yến nằm ở vị trí cao nhất của ao nước, ngoài chủ tọa là Thiên Đế và Thiên Hậu, các vị khách quý được chiêu đãi đều là các vị đế quân cai quản bốn bể tám cõi, và vị thượng thần tôn quý nhất Cửu Trùng Thiên, Thần quân Xích Anh.

    Ngài ngồi bên trái Thiên Đế, mặc áo choàng màu xanh lục hồ nước, tóc đen dùng một cây trâm bạch ngọc búi thành kiểu đơn giản, so với kim bào kim quan lộng lẫy trang trọng của Thiên Đế, trông ngài thanh nhã thoát tục hơn hẳn.

    Thần quân vừa hay ngồi dưới một gốc cây ngọc tuyết tùng, đẹp như ngọc, thần thái anh tuấn. Các thượng tiên đều thầm cảm thán, vẻ thanh nhã thoát tục của thần quân vừa là tuyết trên đỉnh Cô Sơn ngàn năm không tan, vừa là vầng trăng soi bóng trong ao Dao Trì.

    Ngài rất ít khi mở lời, chỉ uống rượu và thỉnh thoảng đáp lại Thiên Đế vài câu, nhưng lại là tâm điểm của tất cả các tiên tử trong Kim Trì yến.

    Vòng ngoài của yến tiệc nơi Tiểu Minh đang đứng, cách trung tâm Kim Trì rất xa, chỉ có thể thấy được bóng người mơ hồ, nhưng không làm giảm đi hứng thú lén nhìn thần quân của các tiên nga.

    Bàn mà nàng đang phục vụ là hai vị công chúa trẻ tuổi của một tiểu hải quốc, không biết nguyên thân là gì mà thị lực đặc biệt tốt, tuy ở vòng ngoài của yến tiệc nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ ở xa, ngay cả một chiếc lá tùng rơi cũng có thể thấy được.

    Các nàng ta suốt buổi cứ nhìn chằm chằm vào thần quân, không hề né tránh mà bình luận.

    “Lông mày vừa rậm vừa đẹp, chẳng lẽ thần quân cũng kẻ mày sao?”

    Không phải kẻ đâu, nhưng mà ta đã từng nhân lúc ngài ngủ, lén nhổ lông mày của ngài đó.

    Tiểu Minh vừa rót rượu, vừa thầm trả lời vị công chúa trong lòng.

    “Ngón tay cũng đẹp quá, vừa thon dài vừa có khớp xương rõ ràng, giống như được tạc từ bạch ngọc vậy.”

    Tay đúng là rất trắng, gân xanh cũng rất rõ, chỉ là có khá nhiều vết chai, chắc là do quanh năm cầm kiếm.

    Tiểu Minh nhanh nhẹn lau sạch mặt bàn dính rượu.

    “Nốt đỏ trên cổ kia là… nốt ruồi sao? Hay là bớt?”

    Cổ ngài không có nốt ruồi, chỉ có một nốt ở chóp mũi, mỗi lần hôn ta đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

    Tiểu Minh đặt đĩa hoa quả lên bàn, cáo lui rời đi, lúc quay người đột nhiên dừng lại một chút.

    Khoan đã, nốt đỏ trên cổ… lẽ nào là…

    Nàng nhớ lại chuyện hai ngày trước, tai có chút ửng đỏ.

    Lúc này chưởng sự tiên tử lại đến thúc giục, nói rằng thượng tiên ở bàn khác uống say đang la hét ầm ĩ, bảo nàng đem canh giải rượu đổ vào bình, dỗ vị thượng tiên kia uống.

    Bà ta mặt mày sa sầm, còn nói thêm, nếu thượng tiên không uống thì lấy bình rượu đập ngất rồi lôi xuống.

    Xem ra sự kiên nhẫn của vị chưởng sự tiên tử này đã đến giới hạn.

    Để tránh bị vạ lây, Tiểu Minh cúi đầu, cố gắng không gây chú ý, ngoan ngoãn làm theo lời dặn.

    Thân hình nàng nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, không thể so bì với vẻ đẹp tiên tư của các tiên tử khác, linh hoạt len lỏi trong bữa tiệc xa hoa lộng lẫy mà không hề nổi bật, giống như một con cá chép nhỏ trong đàn cá chép gấm bơi lội trong dòng suối lấp lánh, mãi mãi bị đồng loại che khuất, mãi mãi không được chú ý.

    Trong suốt bữa tiệc, chỉ có một mình Xích Anh, vẫn luôn nhìn tiểu tiên cơ này.

    Tuy cách nhau rất xa, nhưng khi nàng rụt rè bưng bình rượu, đi theo hàng ngũ vào tiệc, sợi dây lụa màu xanh lá trên tóc nàng lại đặc biệt nổi bật, lọt vào mắt Xích Anh.

    Đó là món quà hắn tặng cho tiểu tiên cơ.

    Đế quân Khang Hoa ngồi cạnh Thần quân Xích Anh, cảm thấy thần quân hôm nay dường như đặc biệt hòa nhã.

    Đế quân Khang Hoa tuy không thường trú ở Cửu Trùng Thiên, nhưng đã giao thiệp với thần quân gần vạn năm, cũng hiểu rõ tính tình của ngài.

    Thần quân Xích Anh sau khi trút bỏ gánh nặng, rất ít khi ra khỏi cung, chỉ thích đến các tiên phủ tuần tra tiên binh tiên tướng, ra tay chỉ giáo, và tham gia các đại hội giảng thiền của các lão quân, hùng biện với mọi người.

    Nói một cách đơn giản, thần quân chỉ thích đánh nhau và cãi nhau.

    Thiên Đế hiện tại thích phô trương, yêu náo nhiệt, luôn tìm đủ mọi lý do để tổ chức các yến tiệc lớn nhỏ. Có lúc hứng lên, ngay cả một cây hải đường mẫu đơn bình thường nhất trong cung nở hoa, cũng phải tổ chức yến tiệc ngắm hoa.

    Những yến tiệc này không có ngoại lệ, đều sẽ mời Thần quân Xích Anh, và cũng không có ngoại lệ, đều sẽ bị từ chối.

    Chỉ có Kim Trì yến và một vài yến tiệc trọng đại khác, Thiên Đế mới kiên quyết yêu cầu thần quân tham dự, để vị chiến thần số một bốn bể tám cõi này đến ra oai.

    Những lần trước khi tham dự Kim Trì yến, vị thần quân này tuy không biểu cảm, cử chỉ lễ độ, nhưng luôn toát ra một khí chất lạnh lùng như băng, người lạ chớ đến gần. Ngài cúi đầu, ngay cả một câu cũng không muốn nói. Có khi yến tiệc chưa tan, đã không thấy bóng dáng đâu.

    Quan hệ của ngài với các vị đế quân, thượng tiên trước nay đều là công việc, không có giao tình riêng, thỉnh thoảng có người muốn mời ngài riêng tư gặp gỡ hay mật đàm, gần như đều bị từ chối.

    Đế quân Khang Hoa còn từng tận mắt chứng kiến, cốc chủ của thung lũng Liệt Phong muốn dâng lên thần quân con non của thần thú trấn giữ thung lũng, đã bị ngài lạnh lùng từ chối.

    Nghe nói thần quân thời niên thiếu khi tu luyện ở Thiên Trụ Quần Phong, từng nuôi một con thần thú con, chỉ là sau chiến tranh, con non đó không biết đã đi đâu, không biết là chết trận hay đi lạc.

    Thần thú của thung lũng Liệt Phong triệu năm mới sinh được một con, cốc chủ thấy nguyên thần bão tố của nó hoàn toàn phù hợp với thần lực phong lôi của thần quân, bèn muốn lấy lòng, nhưng thần quân không hề động lòng, còn nói mình không nuôi tọa kỵ, vẻ mặt và giọng điệu còn lạnh lùng hơn bình thường vài phần.

    Sau lần đó, các vị thần tiên khắp bốn bể tám cõi không còn dám nịnh hót nữa.

    Nhưng Thần quân Xích Anh trong Kim Trì yến hôm nay, tuy vẫn không biểu cảm, nhưng rõ ràng cả khí chất đã ôn hòa hơn rất nhiều, còn trò chuyện vài câu với những người có mặt, thậm chí còn xoay người kính rượu ngài.

    Đế quân Khang Hoa không hề biết, Xích Anh hôm nay hoạt bát như vậy, chỉ là đang mượn cớ lén nhìn tiểu tiên cơ ở phía xa mà thôi.

    Hắn thấy nàng học theo bước đi của tiên thị Bạch Ngọc Kinh, tao nhã linh hoạt di chuyển trong dòng người; thấy nàng mấy lần ngầm giúp đỡ các tiên thị không thành thạo khác; thấy nàng kịp thời nghiêng đầu né được rượu của một vị thượng tiên hắt ra; thấy nàng sẽ lộ ra vẻ mặt rất tinh tế khi không ai chú ý.

    Xích Anh đoán, nàng chắc là đang thắc mắc, đã thành thần tiên rồi tại sao còn phải vất vả hầu hạ người khác.

    Tiên cơ Tiểu Minh nếu có thể nằm giải quyết được việc thì tuyệt đối sẽ không ngồi, nhưng việc cần làm cũng sẽ không qua loa. Nàng thà bỏ công sức ra nghiên cứu, làm thế nào để dùng cách ít tốn sức nhất mà hoàn thành công việc tốt nhất.

    Là một tiên cơ vừa lười biếng lại vừa thông minh đáng yêu.

    Xích Anh nâng chén rượu lên, che đi nụ cười nơi khóe miệng.

    Khi tiểu tiên cơ lại một lần nữa đi khuất tầm mắt, hắn lại xoay người kính rượu Đế quân Khang Hoa, thu trọn bóng hình đó vào đáy mắt.

    Thần quân ngửa đầu uống rượu, Đế quân Khang Hoa đột nhiên nhìn thấy có vài vết đỏ ở dưới cổ áo, trên xương quai xanh của ngài.

    “Thần quân, trên cổ ngài hình như dính thứ gì đó.” Đế quân lúc này đã uống khá nhiều rượu, có chút hoa mắt, không nhìn rõ đó là gì, tưởng là dính bẩn.

    Thần quân Xích Anh đặt chén rượu xuống, khẽ nói lời cảm ơn, rồi dịch lại cổ áo, che kín hơn. Đế quân Khang Hoa lại cảm thấy có gì đó không đúng, vừa hay có người gọi ngài uống rượu, dời đi sự chú ý.

    Xích Anh mặt không đổi sắc, chỉ là khi sợi dây lụa màu xanh lá kia lại một lần nữa lọt vào mắt, không nhịn được mà khẽ nhếch môi.

    Đó không phải là vết bẩn gì, đó là dấu hôn mà tiểu tiên cơ để lại trên người hắn, hơn nữa không chỉ có ở xương quai xanh.

    Hai ngày trước, hắn tặng nàng dây lụa, nàng lại nổi hứng nghịch ngợm, dùng dây lụa trói tay hắn vào thành giường.

    Sau đó tiểu tiên cơ cúi người xuống, không ngừng mút liếm cắn mút trên ngực bụng hắn, hai hạt châu đỏ bị mút đến sưng tấy, cơ ngực, cơ bụng, bên hông đầy những dấu hôn và dấu răng mờ ám.

    Về sau khi hắn giãy ra được, rồi dùng lại dây lụa trói một chân nàng vào thành giường, banh rộng hai chân nàng ra mà hung hãn địt, móng tay nàng cũng để lại không ít vết cào trên lưng hắn.

    Tiểu tiên cơ nói cơ bắp hắn săn chắc, cần phải mút mạnh một chút, những vết tích đó đến hôm nay vẫn còn rất rõ, bị che giấu dưới từng lớp áo choàng.

    Các vị thần tiên đang ngồi ở đây sẽ không biết rằng, thân thể dưới lớp áo choàng xanh lục thanh nhã của Thần quân Xích Anh, thực ra đầy những dấu vết dâm mỹ sau khi giao hoan.

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung