Header Background Image

    Các tiên thị ở Đông Ngô Điện mấy tháng nay cứ dăm bữa nửa tháng lại không tìm thấy thần quân nhà mình đâu.

    Thần quân Xích Anh tuy ở địa vị cao, nhưng thực ra chẳng mấy khi quản chuyện gì.

    Ngài vốn là thần thai ấp nở, sinh ra đã là thần tử tiên hồn, nhờ chiến công lập được trong đại chiến tiên ma hai vạn năm trước mà được phong làm thần quân.

    Năm đó, tiên giới vì chiến tranh mà tổn thất nguyên khí trầm trọng, vô số tiên tử thần quan hy sinh, vô số tiên cảnh cổ quốc diệt vong. Tiên đế tiền triều cũng vì trọng thương trên chiến trường mà băng hà, tân đế vội vàng lên ngôi, căn cơ chưa vững, nên thần quân gánh trên vai trọng trách tái thiết sau chiến tranh.

    Trải qua hai vạn năm tu dưỡng, tiên giới ngày nay đã thái bình thịnh trị. Các tiên trên Cửu Trùng Thiên người người đều lo tròn bổn phận, yêu tộc ma tộc sau mấy lần chinh phạt cũng không còn gây được sóng gió gì. Thần quân Xích Anh trút bỏ gánh nặng, chỉ còn đảm nhiệm một vài chức vụ hư danh.

    Ngài quanh năm suốt tháng ở trong Đông Ngô Điện bế môn bất xuất, chỉ tham dự những hoạt động lễ hội quan trọng, hoặc thỉnh thoảng nhận lời mời đến các tiên phủ chỉ điểm cho đệ tử xuất sắc tu luyện, hay là tham gia các đại hội giảng thiền ở các ngọn núi.

    Nhưng mấy tháng nay, thần quân bắt đầu chẳng nói chẳng rằng mà đột ngột biến mất hai ba ngày.

    Các tiên thị ban đầu không để bụng, nhưng sau vài lần, họ cũng bắt đầu tò mò không biết thần quân đã đi đâu.

    Họ dò hỏi những nơi thần quân hay lui tới, nhưng đều không có kết quả, thậm chí có vài tiên phủ đã lâu không thấy thần quân, còn hỏi ngược lại tình hình gần đây của thần quân.

    Các tiên thị cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.

    Hôm nay, sau khi tham dự đại hội giảng thiền của Lão quân Hoàng Sơn xong, thần quân lại biến mất, ngay cả Đông Ngô Điện cũng không thèm về, các tiên thị cũng đã quen.

    Gần đây họ đều cho rằng thần quân đã đi bí mật tuần phòng tiên giới. Dù sao thì dạo gần đây mới trải qua cuộc nổi loạn, thần quân hẳn là định điều tra ra hết những mối họa tiềm ẩn trong bốn bể tám cõi, nhổ cỏ tận gốc.

    Họ sẽ không bao giờ ngờ tới, vị thần quân trăng thanh gió mát trong lòng họ lúc này lại đang ở trong một tàng thư lâu vắng vẻ, đè lên người một tiểu tiên cơ, ra sức nhún eo, quất mạnh cự vật vào trong mật huyệt.

    Cành đào dưới lầu mới được tỉa xong một nửa, y phục của hai người vương vãi trên cầu thang. Thần quân còn chưa lên lầu đã lột sạch sẽ nàng, váy lụa bị vứt bừa bãi, dây lưng thì treo trên đèn lồng.

    Tiểu tiên cơ nằm trên người ngài vừa mềm mại vừa kiều diễm, vừa hôn ngài vừa cọ xát thân thể trần trụi của mình lên cơ bắp của ngài qua lớp vải mỏng. Bọn họ mới chỉ đi được nửa cầu thang, thần quân đã không kìm được mà đâm vào, ghì nàng lên cầu thang mà ra sức thúc đẩy, làm tiểu tiên cơ nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.

    Đôi chân trắng nõn khi thì siết chặt eo hắn không muốn rời, khi thì lại không chịu nổi sức thúc mạnh của hắn mà buông lỏng, run rẩy.

    Hắn làm tiểu tiên cơ lên đỉnh ngay trên cầu thang. Trong lúc tiên cơ mặt mày ửng hồng, thần trí mơ màng, hắn bế thốc nàng lên, làm nàng giật mình ôm chặt lấy hắn. Mật huyệt vốn đã ướt át mềm nhũn vì cao trào nay lại mút chặt lấy cự vật của hắn, khiến thần quân không kìm được mà rên rỉ vì sung sướng.

    Hắn bế tiểu tiên cơ đến giường, vừa định tiếp tục chinh chiến thì tiểu tiên cơ đột nhiên kéo tay áo hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa oán trách vừa nũng nịu nói:

    “Thần quân sao không cởi hết ra, chỉ có mình em trần truồng thôi, không công bằng…”

    Xích Anh cả người cũng chỉ cởi mỗi chiếc áo khoác ngoài, cùng với chiếc yếm của Tiểu Minh rơi ở cầu thang. Thắt lưng ngài lỏng lẻo, vạt áo trước mở toang, cơ bắp rắn chắc ẩn hiện. Chiếc quần dài cũng không được cởi hết, chỉ bị kéo xuống đến bắp đùi, lộ ra bờ mông cường tráng, hoàn toàn không có vẻ cao quý thanh lãnh như khi xuất hiện trước mặt người đời.

    Xích Anh mấy nhát đã cởi sạch y phục trên người, chiếc quần lót mắc kẹt ở bắp đùi được Tiểu Minh dùng chân đẩy xuống, da thịt chạm nhau lại càng khiến hắn thêm bứt rứt. Hắn nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn kia, mút từng ngón chân xinh xắn đáng yêu.

    Tiểu Minh bị liếm đến mức vừa xấu hổ vừa tức giận, bất giác lại nhớ đến cảnh tượng khi mới gặp nhau.

    Hôm đó thần quân đưa ra lời mời mơn trớn, Tiểu Minh như bị sét đánh ngang tai, miệng lắp bắp bảo thần quân đừng tùy tiện đùa giỡn, nhưng đầu óc lại tự động thay nàng và thần quân vào những cuốn tiểu thuyết diễm tình từng đọc, cả người vô cùng bối rối.

    Nàng không nhận ra rằng vừa rồi có một quả đào mật xuân từ trong giỏ trên tay rơi xuống đất. Không để ý, nàng giẫm phải quả đào mà ngã nhào xuống đất.

    Tiểu Minh trong tàng thư lâu quen đi chân trần. Nàng thích cái cảm giác chân trần tiếp xúc với sàn gỗ. Lúc nãy lên lầu nàng cũng đã cởi giày tất ra rồi.

    Bây giờ nàng ngã trên đất, bàn chân dính đầy thịt và nước quả mềm nhũn màu vàng trắng, ngay cả vạt váy cũng dính đầy nước quả, vô cùng chật vật. Lại nghĩ đến việc mình thất thố trước mặt thần quân, nàng càng thêm tự ti mặc cảm, vùng vẫy muốn đứng dậy.

    Nhưng nàng thấy thần quân ngồi xổm xuống trước mặt mình, nâng bàn chân nhỏ nhắn dính đầy nước của nàng lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve qua, nước quả màu vàng trắng lập tức hóa thành những cánh bướm nhỏ màu vàng kim, nhẹ nhàng bay đến trước môi Tiểu Minh rồi tan biến.

    Thần quân không vội buông tay, một tay đỡ lấy lòng bàn chân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân có chút sưng tấy của nàng, vẻ mặt chăm chú thành kính.

    Tiểu Minh bị thần quân chạm vào da thịt thì toàn thân tê dại, trong lòng như có hàng vạn con ngựa phi qua. Khi thì trong đầu nàng hiện lên những cuốn tiểu thuyết diễm tình từng đọc, khi thì lại nhớ đến cái đêm mà nàng tựa vào lồng ngực thần quân cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của ngài.

    Cảm giác tê dại từ mắt cá chân dần lan đến hạ thể, ngay cả đôi gò bồng đào cũng có chút rạo rực, muốn được vuốt ve vặn nắn.

    Thần quân chữa lành vết thương ở chân nàng xong thì nhìn nàng. Lần này Tiểu Minh không tránh né ánh mắt nóng rực của ngài.

    Thần quân Xích Anh ở lại tàng thư lâu đến tận lúc trời chạng vạng tối hôm sau mới rời đi. Lúc đó Tiểu Minh đã bị giày vò đến mức ngủ thiếp đi trên giường.

    Trên làn da trắng như tuyết của nàng chi chít những dấu vết hoan ái. Tinh dịch từ mật huyệt chảy ra, dính ướt cả mặt trong đùi, chăn nệm thì xộc xệch lộn xộn, vương đầy vết nước. Hương thơm đã sớm nguội lạnh, không thể che lấp được mùi dâm mỹ.

    Nhớ lại lần đầu tiên hoan ái, Tiểu Minh có chút thất thần, nhưng lại lập tức bị hành động mút nhẹ bắp chân của thần quân kéo về thực tại. Nàng không nhịn được mà rụt chân lại, một bàn chân khác thì bắt đầu sờ soạng lên cơ bụng rắn chắc của ngài, rồi chậm rãi trèo lên, đạp lên lồng ngực vạm vỡ, dùng kẽ ngón chân cọ xát đầu nhũ hoa của ngài.

    Thần quân bị nàng cọ xát đến mức không chịu nổi, đưa tay ra, luân phiên xoa nắn đôi gò bồng đào của nàng, đặc biệt là hai nụ hoa hồng hào kia càng bị ngón tay có khớp xương rõ ràng của ngài đùa bỡn.

    Tiểu Minh bị nhéo đến mức nhịn không được rên rỉ thành tiếng, thầm nghĩ vị Thần quân Xích Anh này đúng là một tên phóng đãng lãng tử, thủ pháp trêu đùa người ta sao mà dâm đãng đến vậy.

    Tuy rằng nàng cũng chẳng phải người trong trắng gì, nhưng cự vật của thần quân đang đâm vào huyệt nhỏ vẫn còn một nửa ở bên ngoài. Tiểu Minh bị trêu đến mức không chịu nổi, huyệt nhỏ ngứa ngáy khó nhịn, nàng vụng trộm lắc nhẹ eo, thịt huyệt từng chút một nuốt trọn phần còn lại của cự vật.

    Xích Anh đã sớm nhận ra động tác nhỏ của tiểu tiên cơ, nhưng hắn không hề vội vàng, vẫn tiếp tục liếm chân nàng, cho đến khi tiểu tiên cơ cuối cùng cũng nuốt trọn lấy cự vật của hắn, hắn mới đột ngột động thân, đâm đến tận cùng.

    Thân thể Tiểu Minh lập tức mềm nhũn ra, bàn chân vốn đang làm loạn cũng run lên, bất lực rũ xuống bên hông thần quân.

    Xích Anh không vội rút ra, mà vẫn giữ nguyên tư thế, bờ mông dâm đãng lắc lư, đảo lộn bên trong, khiến tiểu tiên cơ vừa khóc vừa kêu, mười ngón chân co rút lại, vừa đau đớn vừa sung sướng.

    Cuối cùng thần quân cũng không nhịn được nữa, vác hai chân nàng lên vai, ra sức thúc mạnh. Tiểu tiên cơ hai tay nắm chặt lấy ga giường, nước mắt lã chã, bị làm đến thần hồn điên đảo, miệng toàn lời dâm đãng:

    “Ô ô, thần quân thần quân, sướng quá… a! Huyệt nhỏ hỏng mất thôi! Thần quân…”

    Xích Anh làm đến đỏ cả mắt, ra sức địt huyệt nhỏ. Nhìn thấy tiểu tiên cơ sướng đến phát khóc, hắn cúi người xuống, Tiểu Minh cũng mơ màng ôm chặt lấy lưng hắn, lồng ngực vạm vỡ ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào đôi gò bồng đào non mềm của nàng.

    Hắn thè lưỡi liếm từng giọt nước mắt trên mặt tiên cơ, rồi lại liếm đến vành tai, khi thì cắn nhẹ vành tai, khi thì liếm vào lỗ tai, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề gợi cảm.

    Tiểu Minh bị tiếng thở dốc của thần quân dụ dỗ đến mức càng thêm nước nôi dềnh dàng, cảm thấy mình sắp chết dưới thân thần quân rồi.

    Chiếc giường nhỏ nơi hai người hoan ái tựa vào cửa sổ bằng lụa mỏng, nếu có tiên quân nào tình cờ bay ngang qua, hẳn là sẽ nhìn rõ tình cảnh bên trong. Họ sẽ thấy vị thần quân Xích Anh mà họ kính ngưỡng đang chẳng biết xấu hổ mà đè lên người một tiểu tiên cơ vô danh.

    Tấm lưng trần với những đường cong trơn tru mồ hôi nhễ nhại, bên dưới bờ mông đang nhún nhảy là một cự vật nóng hổi đang ra vào mật huyệt, hai hòn dái cũng theo đó mà đập vào bờ mông trắng nõn của tiểu tiên cơ.

    Tiểu tiên cơ bị hắn địt đến mức lên đỉnh không ngừng, khóc lóc cầu xin hắn dừng lại cũng vô ích, thần quân vẫn ra sức địt nàng như đang đóng cọc.

    Cuối cùng thần quân cũng sắp tiết ra, ôm chặt lấy người nhỏ bé dưới thân, bắn một dòng tinh dịch nóng hổi vào trong huyệt nhỏ. Tiểu tiên cơ bị dòng tinh dịch nóng bỏng tưới vào, thân thể run rẩy mà tiết ra thêm một đợt nữa.

    Sau khi tiết xong, cự vật của Xích Anh vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi huyệt nhỏ. Sau khi hồi phục tinh thần, hắn ôm Tiểu Minh đổi sang tư thế nằm nghiêng thoải mái hơn. Tiểu Minh sau khi trải qua cuộc giao hoan thì vô cùng mệt mỏi, mềm nhũn tựa vào lòng thần quân thở dốc.

    Khi nàng hoàn hồn xong, nỗi bất an trong lòng lại trỗi dậy. Nàng bèn nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

    Thần quân trong mấy tháng nay sẽ không định kỳ đến tàng thư lâu cùng nàng hoan ái. Khi thì sáng sớm tỉnh dậy sẽ thấy thần quân ở ngay bên cạnh, vừa mở mắt đã bị hắn lật người đè lại, hoặc có khi trực tiếp bị hắn làm cho tỉnh giấc, cả ngày cũng không xuống nổi giường.

    Khi thì lại đến vào đêm khuya, nàng vừa tắm rửa xong sẽ bị thần quân bế lên giường, địt đến mồ hôi nhễ nhại, giày vò đến tận khi trời sáng mới cho nàng ngủ.

    Dường như chỉ cần bước chân vào tàng thư lâu này, Thần quân Xích Anh sẽ không còn giữ được hình tượng thanh lãnh cao ngạo bên ngoài nữa, vứt bỏ hết tất cả lễ nghĩa liêm sỉ, hóa thân thành một dâm thần phóng đãng, trút bỏ hết những dục vọng trần trụi, kéo theo cả nàng sa đọa thành dâm phụ.

    Nhưng dù hai người có mây mưa điên đảo đến đâu trên giường, cơ thể và cự vật của thần quân mang đến cho nàng bao nhiêu khoái cảm, thì sau khi tỉnh táo lại từ khoái cảm và dục vọng, Tiểu Minh vẫn cảm thấy gượng gạo trong giao tiếp với thần quân.

    Để giảm bớt thời gian ở bên thần quân, nàng luôn chọn cách ngủ để trốn tránh.

    Đa phần khi tỉnh lại, thần quân đã rời đi.

    Dường như ngoài hoan ái ra, bọn họ không còn cách giao tiếp nào khác.

    Nhưng Tiểu Minh rất thích lên giường với thần quân. Cơ bắp cường tráng, cự vật nóng bỏng, tiếng thở dốc gợi cảm, da thịt dính chặt lấy nhau cảm nhận mồ hôi và khí tức, có lẽ cả bốn bể tám cõi cũng không tìm được bạn giường nào chất lượng đến vậy.

    Nàng cũng không biết thần quân đã thích nàng ở điểm nào, hoặc thần quân đã sớm lén lút trăng hoa khắp nơi, nàng chỉ là một tình nhân giới hạn, hoặc là do thần quân thật sự đã mù mắt.

    Nhưng mỗi tháng đều được hưởng thụ cự vật của vị thần quân tôn quý nhất trên Cửu Trùng Thiên, thì những thứ khác còn cần gì phải nghĩ nhiều chứ?

    Đêm xuân ngắn ngủi, tiên nữ chớ nên đa sầu đa cảm.

    Cứ nghĩ vô tâm vô phế như vậy, Tiểu Minh chìm sâu vào giấc ngủ.

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung