Chương 2: Thân Thể Hoàn Mỹ Của Thần Quân
Editor: Ngôn Trí ÂnTrong lúc Tiểu Minh thi triển thuật phi thân, cẩn thận nâng cơ thể thần quân bay chầm chậm lên lầu, nàng tua lại trong đầu tất cả những cuốn tiểu thuyết tiên hiệp mình từng đọc, rồi sắp xếp ra một loạt tình tiết mà nàng sắp phải đối mặt.
Vị thần quân này có thể đã trúng phải một loại độc kỳ lạ, cần có linh thảo tiên đan hoặc bảo vật cổ xưa mới cứu được mạng.
Nàng sẽ phải mang thần quân trốn khỏi Cửu Trùng Thiên, dần dần mở khóa bản đồ tiên giới, thu thập đồng đội ở khắp nơi. Cuối cùng, mọi người sẽ cùng nhau lên núi đao xuống biển lửa, đi khắp bốn bể tám cõi, chứng kiến hết bi hoan ly hợp của chúng sinh tiên giới. Sau đó thành công cứu được thần quân và có một trận đại chiến long trời lở đất với trùm phản diện.
Hoặc cũng có thể tất cả chuyện này thực chất là một cuộc tranh giành quyền lực giữa Thiên Đế và thần quân, còn nàng, một tiểu tiên cơ, sẽ bị cuốn vào vòng xoáy cung đấu của Cửu Trùng Thiên.
Đầu tiên sẽ gặp vài vị chưởng sự tiên tử trà xanh bạch liên hoa, sau đó gặp phải Thiên phi mặt Phật lòng rắn. Tương lai sẽ bị ép nhảy xuống giếng Luân Hồi, nhưng sẽ có một vị thần quân khác mặt lạnh tim nóng đến cứu nàng. Cuối cùng, nàng lấy lại tinh thần, hiên ngang trở về cung, rồi lại có một trận đại chiến long trời lở đất với Thiên phi.
Tuy nhiên, những tình tiết mà Tiểu Minh tưởng tượng ra đều không xảy ra, thậm chí toàn bộ sự việc còn kết thúc một cách đột ngột.
Khi nàng vừa đặt thần quân lên giường, vị thần quân này bỗng nhiên tỉnh lại. Đôi mắt ngài tuy mơ màng nhưng vẫn sắc bén, đột ngột nắm lấy tay nàng nói một câu: “Hỏa Thần Lô, Thất Chuyển Tiên Đan.”
Nói xong lại ngất đi, nhưng Tiểu Minh hiểu ý ngài.
Hỏa Thần Lô là lò luyện đan quan trọng nhất của Cửu Trùng Thiên. Thất Chuyển Tiên Đan là loại tiên đan hiếm có, sau khi nuốt vào có thể tu bổ tiên thể và hồi phục tiên lực trong thời gian ngắn. Thần quân bảo nàng đi lấy loại đan dược này về để giúp ngài hồi phục.
Hỏa Thần Lô nằm ở tầng cao nhất của Bạch Ngọc Kinh, luôn có trọng binh canh gác, tiên quan vây quanh, người không phận sự không được lại gần.
Thế nhưng, trước đây lúc sắp xếp sách trong tàng thư lâu, Tiểu Minh đã tình cờ phát hiện ra một tấm bản đồ Cửu Trùng Thiên cổ xưa trên một kệ sách trong góc, trên đó vẽ tất cả những con đường nhỏ và mật đạo bí mật.
Biết rõ cái lý “tò mò hại chết mèo”, Tiểu Minh chưa bao giờ dại dột đi khám phá những mật đạo trên bản đồ. Bây giờ tấm bản đồ này lại hữu dụng, vừa hay có một con đường mật dẫn thẳng đến cung điện Hỏa Thần Lô.
Dựa vào tấm bản đồ, Tiểu Minh đã tránh được lính gác tuần tra đêm, len lỏi theo con đường nhỏ vào được Bạch Ngọc Kinh.
Nhân lúc các tiên quan đổi ca, Tiểu Minh đã thuận lợi đột nhập vào cung điện Hỏa Thần Lô qua đường mật. Vì thời gian gấp gáp, lại không biết lọ nào mới đúng là tiên đan cần tìm, Tiểu Minh bèn vơ vét mỗi loại một nắm rồi mang về.
Sau khi trở lại tàng thư lâu, thần quân vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Tiểu Minh ngồi tựa vào khóm hoa linh lan huỳnh quang đang nở rộ bên giường, cẩn thận nhận diện chữ viết trên các lọ thuốc, cuối cùng cũng tìm được đúng loại tiên đan, lập tức đút cho thần quân.
Nàng nhìn thấy chiếc áo choàng loang lổ vết máu của thần quân, lo rằng trước khi tiên đan phát huy tác dụng, ngài sẽ chết vì mất máu quá nhiều, nên quyết định cầm máu cho vết thương của ngài trước.
Tiểu Minh cởi áo choàng của thần quân ra. Nhìn thấy vết đao chém ngang ngực, gần như xuyên thủng cơ thể ngài, nàng hít một ngụm khí lạnh, vội vàng rắc hết thuốc trị thương tiện tay lấy được từ Hỏa Thần Lô lên ngực thần quân.
Có lẽ bột thuốc đã kích thích vết thương, lồng ngực thần quân giật mạnh một cái. Ngài rên khẽ vài tiếng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cơ bắp rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi rắc thuốc xong, Tiểu Minh xé vạt váy của mình làm băng gạc quấn quanh vết thương, rồi giặt sạch chiếc áo choàng dính máu của thần quân.
Sau một hồi vật lộn, trời đã gần sáng, nàng mệt lả, ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn. Thần quân vẫn nằm hôn mê trên giường. Vết thương của ngài nhờ có tiên đan diệu dược đã lành lại không còn một dấu vết, hơi thở đều đặn, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại, nhưng không hiểu sao vẫn chưa tỉnh.
Đêm qua sự việc xảy ra đột ngột, trong đầu Tiểu Minh chỉ toàn nghĩ đến việc chữa thương cho thần quân. Bây giờ tình hình đã ổn định, nàng mới có dịp quan sát kỹ vị thần quân trong truyền thuyết này.
Là thần thai tiên tự mà Đại thần Thái Nhất để lại, ngài hiển nhiên có được dung mạo tuyệt thế. Ngũ quan đẹp như ngọc, đôi mày và mái tóc đen nhánh thanh nhã, ôn nhuận.
Nhưng điều khiến Tiểu Minh để tâm nhất lại chính là nửa thân trên trần trụi của thần quân. Ánh sáng xuyên qua lớp rèm lụa mỏng màu ngà rải lên cơ thể ngài, vòng eo thon gọn và tấm lưng vạm vỡ trắng ngần như đang phát sáng.
Tuy eo thon lưng hẹp, nhưng thần quân lại có một thân hình rắn chắc. Ánh mắt Tiểu Minh dán chặt vào cơ bụng sáu múi rõ rệt, mặt đỏ tai hồng nhưng không thể rời mắt.
Tiểu Minh đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Thần quân Xích Anh, cũng từng xem qua bức họa của ngài ở nhiều nơi, biết ngài rất tuấn tú, cao nhã như vầng trăng sáng. Nhưng những câu chuyện, những nét bút đó chưa bao giờ miêu tả thân thể của Thần quân Xích Anh lại hoàn mỹ đến vậy.
Bây giờ, vị thần quân được vạn người kính ngưỡng ấy đang để trần nửa người, nằm trên chiếc giường nhỏ của nàng, một tiểu tiên cơ, vương vấn hương thơm nàng để lại trên chăn nệm, mồ hôi của ngài cũng làm ẩm chiếc gối mềm của nàng.
Nhân vật trong tranh giờ lại ở ngay trước mắt. Tiểu Minh đột nhiên rất muốn biết trái tim của vị thần tử kiêu hãnh này có đập không.
Có lẽ là do ánh hoàng hôn sắp tắt quá mập mờ, có lẽ là do tàng thư lâu tĩnh lặng kín đáo là một nơi gây án tuyệt vời, có lẽ là do thần quân đang hôn mê sẽ không biết nàng đã làm gì, hoặc cũng có lẽ là do một thế lực vô hình nào đó đang xui khiến.
Tất cả các yếu tố đều đang cám dỗ Tiểu Minh.
Thế là, nàng chậm rãi cúi xuống lồng ngực thần quân, tai chạm vào làn da ấm áp trước, sau đó là cả khuôn mặt áp chặt vào ngực ngài.
Thần quân Xích Anh trong tranh trông lạnh lùng như băng, nhưng Thần quân Xích Anh ngoài đời lại có một thân thể ấm áp, rắn chắc.
Rồi nàng nghe thấy, tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ của thần quân, truyền qua da thịt đến tai nàng. Má nàng cảm nhận được lồng ngực của thần quân khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Nàng lưu luyến không muốn rời đi, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của ngài.
Tiểu Minh tựa vào lồng ngực thần quân, thoải mái đến mức có chút mê mẩn. Trong lúc mơ màng, nàng dường như thấy vị thần quân bên dưới đã mở mắt, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa những cảm xúc mà nàng không tài nào hiểu được đang nhìn nàng. Nhưng Tiểu Minh đã không còn suy nghĩ được gì nữa, chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trên giường chỉ còn lại một mình nàng. Trong phút chốc, Tiểu Minh ngỡ rằng việc cứu thần quân bên ngoài tàng thư lâu chỉ là một giấc mơ.
Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi ấm và khí tức không thuộc về mình còn vương lại trên chăn.
Đó không phải là mơ.
Vài ngày sau, Tiểu Minh biết được toàn bộ sự việc từ miệng của Tiên nương Ngân San.
Trước đó, Thần quân Xích Anh không hài lòng việc Quận chúa Thiều Quang của Tiên phủ Khai Dương lột da một con thần thú quý hiếm để làm áo choàng, nên đã đày nàng ta đến một trang trại chăn nuôi ở biên giới xa xôi để lao động.
Quận chúa Thiều Quang từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao chịu nổi công việc khổ sai này. Chủ phủ nhiều lần xin thần quân thu hồi mệnh lệnh nhưng đều bị bác bỏ. Không ngờ quận chúa lại giết chết người trông coi trang trại, lén trốn về Cửu Trùng Thiên.
Thần quân nổi giận, trực tiếp trừng phạt nặng Quận chúa Thiều Quang và những tộc nhân đã bao che cho nàng ta, đày tất cả vào giếng Luân Hồi, trải qua trăm kiếp nạn.
Hành động này đã chọc giận Tiên phủ Khai Dương. Bọn họ nhân lúc Thiên Đế đi vắng đã phát động một cuộc nổi loạn chớp nhoáng, âm mưu ám sát thần quân.
Thần quân tuy nhất thời không đề phòng nên bị trọng thương, nhưng rất nhanh đã thoát khỏi vòng vây của kẻ địch, và ngay ngày hôm sau đã một mình một ngựa quay lại Bạch Ngọc Kinh, trấn áp quân phản loạn.
Cuộc nổi loạn này nhờ có sự dẹp loạn nhanh chóng của Thần quân Xích Anh mà không gây ra chút sóng gió nào trên Cửu Trùng Thiên. Có lẽ chỉ có vị tiên quan ở Hỏa Thần Lô sau khi phát hiện mất trộm đan dược đã gây ra một chút xáo động nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng được dẹp yên sau lời giải thích của thần quân.
Tiểu Minh không biết thần quân đã giải thích thế nào, tóm lại vẫn không ai để ý đến nàng, một tiểu tiên thị nhỏ bé ở tàng thư lâu Hải Giác Nhai. Nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc đi kể công hay rêu rao rằng mình đã cứu thần quân.
Nàng không muốn chia sẻ với ai khác về thân thể hoàn mỹ mà mình đã thấy ngày hôm đó. Đó là bí mật của riêng nàng.
Kể từ đó, tất cả những cuốn tiểu thuyết diễm tình nàng nằm trên giường đọc, nam chính bên trong đều có một gương mặt để thay thế.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tiểu Minh đã không cần đến tiểu thuyết diễm tình để “ăn chay” nữa.
Vị thần quân ấy lại đến. Lần này không gõ cửa, mà trực tiếp dùng phép dịch chuyển đến thẳng tầng thượng.
Tiểu Minh vừa từ thiện phòng trở về, các tiên trù còn tặng nàng một giỏ đào mật xuân. Nàng vừa lên lầu, đi qua kệ sách, đã nhìn thấy qua tấm rèm trúc xanh lơ lửng một bóng người mang dáng tùng cốt hạc đang ngồi trên giường nàng, lật xem cuốn tiểu thuyết diễm tình mà nàng giấu dưới gối.
Tiểu Minh đứng sững tại chỗ, nhất thời không biết nên xông vào giật lại cuốn sách, hay là nên dâng trà mời khách trước?
Thần quân nghe thấy tiếng bước chân của nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng, hàng mày thanh tú, nhìn nàng khẽ nói:
“Tiên cơ Tiểu Minh.”
“Bái kiến Thần quân Xích Anh.” Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của thần quân, Tiểu Minh hơi sững sờ một chút rồi vội vàng hành lễ.
“Ta đến lần này là để cảm ơn tiên cơ đã cứu giúp đêm đó.” Thần quân Xích Anh bất ngờ lại rất khách sáo.
“Nô tỳ chỉ làm chút việc nhỏ, thần quân không cần bận tâm.” Đã lâu không gặp quý nhân thần quan, Tiểu Minh cố gắng nói chuyện cho phải phép.
Đột nhiên, nàng nhớ lại cảnh da thịt kề nhau vào hoàng hôn hôm đó, lập tức vừa xấu hổ vừa sợ hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ vị thần quân này cảm ơn xong sẽ hỏi tội mình sao.
Tiểu Minh không nhịn được mà liếc trộm thần quân, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của ngài cũng đang nhìn mình. Nàng lúc này mới nhận ra, hình như từ lúc nàng bước vào, thần quân vẫn luôn nhìn nàng, chưa từng rời mắt.
Một gợn sóng lăn tăn nổi lên trong lòng Tiểu Minh, nàng cúi đầu tránh đi ánh mắt có phần nóng rực và chuyên chú đó.
Dường như nhận ra ánh mắt né tránh của Tiểu Minh, Thần quân Xích Anh cũng thu lại ánh nhìn, ngón tay khẽ gõ lên bìa cuốn tiểu thuyết, đột nhiên nói:
“Tiên cơ có hứng thú với chuyện hoan ái nam nữ không?”
“Hả?”
***
Đêm nổi loạn, việc gõ cửa tàng thư lâu không phải là lần đầu tiên Xích Anh nhìn thấy tiểu tiên cơ này.
Từ một tháng trước, Tiên ông Thanh Đăng đột nhiên ghé thăm, nhờ hắn tìm một cuốn cổ tịch bị mất. Lão tiên ông tóc râu bạc phơ, dáng vẻ ngây ngô, nổi tiếng trong tiên giới là người hay quên.
Vốn dĩ những chuyện này có thể giao cho tiên thị dưới trướng xử lý, nhưng đúng lúc Thiên Đế đang tuần du Bột Hải, vị chủ tử đó trước nay vốn thích phô trương, nên lúc đó cả Bạch Ngọc Kinh đều đang bận rộn vì chuyện này, ngay cả tiên thị của hắn cũng bị mượn đi giúp việc.
Huống hồ, Tiên ông Thanh Đăng có bối phận cao quý, lại từng có giao tình với sư phụ của hắn. Xích Anh nghĩ tìm sách cũng là chuyện nhỏ, bèn tự mình đi xử lý.
Hắn nhớ đến tàng thư lâu cũ mà Lão quân Thái Sơn đã xây ở Hải Giác Nhai, tuy đã bỏ hoang nhiều năm, nhưng biết đâu có thể tìm được cổ tịch, bèn lên đường đến đó.
Bất ngờ thay, tàng thư lâu ở Hải Giác Nhai tuy vẫn yên tĩnh vắng vẻ, nhưng lại không giống như một nơi đã hoang phế nhiều năm. Dây hoa lăng tiêu quấn quanh tòa tháp bát giác nở rộ rực rỡ, nhưng không quá rậm rạp lộn xộn, rõ ràng đã được cắt tỉa.
Trong tàng thư lâu không một hạt bụi, trên án thư trong góc còn đặt một bình hoa, cắm vài cành trà my, rõ ràng là được hái từ những cây hoa trà ở Hải Giác Nhai.
Sách vở còn tự động bay ra bệ cửa sổ phơi nắng, rồi tuần tự bay về kệ, mấy cây chổi thì như đang khiêu vũ, vui vẻ quét dọn sàn nhà.
Xem ra tàng thư lâu này đã có một tiên thị quét dọn mới. Hắn bước thật khẽ, đi về phía tầng tám có người.
Bóng hắn ẩn sau kệ sách, qua khe hở của những cuốn cổ tịch, hắn nhìn thấy tiểu tiên cơ đang nằm nghiêng trên giường.
Dung mạo của nàng ở Cửu Trùng Thiên không được xem là xinh đẹp xuất chúng, nhưng đôi mắt nai lại cực kỳ có linh khí, lúc này đang chăm chú nhìn vào cuốn tiểu thuyết trên tay.
Tư thế của nàng tùy ý, lười biếng. Ánh nắng xuyên qua rèm lụa sau lưng vô cùng dịu dàng, chiếu lên chiếc váy lụa hơi xộc xệch của nàng, khiến nó trong suốt như nước, mơ hồ để lộ ra một thân hình thanh tú, mảnh mai.
Đột nhiên, tiểu tiên cơ đổi tư thế, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm sấp, cong lên đôi bàn chân trần trắng nõn, rồi khe khẽ đung đưa.
Từng chút, từng chút một, đung đưa vào trong mắt Xích Anh. Hắn ngẩn ngơ nhìn tiểu tiên cơ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp, kỳ lạ. Giống như nhớ ra điều gì đó, lại giống như được thỏa mãn điều gì đó, và cũng giống như càng thêm khao khát điều gì đó.
Cuối cùng, Xích Anh lặng lẽ rời đi, quên cả cuốn cổ tịch phải tìm giúp Tiên ông Thanh Đăng.
Nhưng dường như hắn đã để lại một phần tâm trí của mình ở tàng thư lâu Hải Giác Nhai.
Đã không biết bao nhiêu năm không còn mơ mộng, Xích Anh lại mơ thấy tiểu tiên cơ đó. Trong mơ, hắn bước ra từ sau kệ sách, tiến về phía tiên cơ đang tắm mình trong ánh nắng như nước.
Khi hắn đến bên giường, tiểu tiên cơ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo. Nàng không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, ngược lại còn nhìn hắn như đang nhìn người thương, vừa e thẹn lại vừa không giấu được nụ cười.
Nàng dường như còn gọi tên hắn một tiếng. Xích Anh không chắc chắn, đã rất lâu rồi hắn không nghe ai gọi mình như vậy.
Hắn đã mơ thấy nàng rất nhiều lần, dường như bị ma xui quỷ khiến, đến nỗi khi bị quân phản loạn ám toán, nơi hắn chạy trốn chính là tàng thư lâu Hải Giác Nhai mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Vết thương của hắn khá nặng, không chỉ bị Cự Linh Đao chém trúng, mà còn phải đỡ lấy mấy đòn tấn công từ pháp khí thượng cổ mà phe địch tìm được từ ma giới, linh lực tổn hao nặng nề.
Trong lúc thần trí không rõ, hắn dường như nhìn thấy tiểu tiên cơ đó, lại nói gì đó với nàng, rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lúc Xích Anh tỉnh táo lại, hắn vẫn ngỡ mình đang mơ. Vì tiểu tiên cơ mà hắn ngày đêm mong nhớ đang nằm trên lồng ngực trần của hắn, như đang nghe nhịp tim, lại như đang cảm nhận hơi ấm của hắn.
Tiểu tiên cơ cũng đang khao khát hắn.
Nhận thức này khiến đáy lòng hắn lại dâng lên cảm giác kỳ lạ đó, lần này là một cảm giác thỏa mãn cực kỳ mãnh liệt, giống như đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Xích Anh ôm tiểu tiên cơ đặt lên giường ngay ngắn, rồi lập tức lên đường trở về Bạch Ngọc Kinh dẹp loạn, và mất mấy ngày để tiêu diệt sạch sẽ tàn dư của quân phản loạn trên Cửu Trùng Thiên.
Sau khi xử lý xong mọi việc, hắn ẩn đi tung tích, quay trở lại tàng thư lâu, nói với tiểu tiên cơ đó một câu vô cùng đường đột, nhưng lại chính là điều mà trong lòng hắn khao khát.
“Tiên cơ có hứng thú với chuyện hoan ái nam nữ không?”
“Hả?”
“Nàng thấy ta thế nào?”