Header Background Image

    Bí mật? Anh không có sao?

    Anh có chứ. Bí mật lớn nhất của anh là đã thích cô mười năm, từ mười bảy tuổi đến hai mươi bảy tuổi. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy vẫn chưa phải lúc để nói cho cô biết bí mật này.

    “Nếu phải nói về bí mật, thì việc anh không còn hay cười nữa chính là bí mật,” Ngô Dực Phi nói với Hứa Uyển Diễm rằng, vụ thư tình năm đó đã ảnh hưởng đến anh rất nhiều, cũng khiến anh trưởng thành hơn rất nhiều.

    Anh kể rằng khi đó anh đã hoàn toàn thất vọng về lòng người. Anh không còn tùy tiện tin tưởng người khác nữa, càng không muốn để lộ điểm yếu trước mặt người ngoài. Sau này anh nhận ra cách tốt nhất để bảo vệ mình là xây dựng một ranh giới riêng, dùng gương mặt lạnh lùng không cười để tạo nên một bức tường “người lạ chớ đến gần”, như vậy sẽ không ai làm phiền anh nữa. Những năm qua, dù có cô gái nào thích anh, cũng sẽ bị vẻ lạnh lùng của anh dọa cho sợ, không còn xảy ra những màn tỏ tình khó xử nữa.

    “Nhưng sao em nhớ là anh chẳng thay đổi gì nhiều nhỉ… Hình như trước khi em rời khỏi ngõ Bách Hoa, mỗi lần gặp anh, anh đều cười toe toét mà?”

    “Đó là chỉ đối với em thôi, với người ngoài, anh gần như không cười.”

    Lại một câu nói đầy ý vị sâu xa. Hứa Uyển Diễm phát hiện Ngô Dực Phi bây giờ đúng là một cao thủ tán tỉnh. Vài câu nói cũng khiến cô tránh không kịp những vấn đề tình cảm.  

    “Anh, anh cứ nói chuyện kỳ quặc.”

    “Kỳ quặc sao? Anh nói thật mà. Vì em nói thật với anh, nên anh tất nhiên sẽ không lạnh lùng với em.”

    “Sao anh biết em nói thật hay nói dối?”

    “Vì mỗi lần em nói thật, trên trán em hiện hai chữ ‘nói thật’ ấy ,” anh trêu cô.

    “Vậy em thật sự không có chút khôn khéo nào, rất dễ bị nhìn thấu đúng không? “

    “Giận rồi à? Anh trêu thôi mà .” Hứa Uyển Diễm đấm nhẹ Ngô Dực Phi một cái. Ngô Dực Phi thu lại nụ cười, không trêu cô nữa.

    “Em không nhớ tối hôm đó trong ngõ em đã nói gì với anh sao? Em nói em không sợ bị bố mẹ mắng, bị mắng so với danh dự của anh thì chẳng là gì, em còn muốn đi tìm thầy cô của bọn anh để giải thích, muốn viết hết sự thật ra rồi in mấy trăm bản phát khắp trường.”

    “Em đâu có nói nhiều đến thế… Nhưng đó là sự thật, sự thật thì phải nói ra chứ.”

    “Vì vậy anh mới nói anh đã phát hiện ra thứ đẹp nhất, chính là trái tim của em,” Ngô Dực Phi thành thật nói với cô. “Trên đời này, hầu hết mọi người sẽ không chọn nói ra sự thật, vì sự thật đối với họ không quan trọng, tối đa hóa lợi ích mới là quan trọng nhất. Vì vậy, người ta thường vì lợi ích mà phớt lờ, che đậy sự thật.”

    “Em không hiểu…” Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình lại sắp không hiểu nữa rồi, những điều cô không hiểu quá nhiều, bây giờ lại thêm một điều nữa.

    “Thế thì sau này anh từ từ giải thích cho em được không? Giờ cũng muộn rồi, anh đưa em về.”

    “Nhưng…” Hứa Uyển Diễm liếc nhìn điện thoại, không ngờ đã gần chín giờ. Họ đã nói chuyện lâu như vậy. Dù cảm giác bị “không hiểu” làm cho khó chịu, nhưng đúng là không còn sớm nữa.

    Ngô Dực Phi đứng dậy. Hứa Uyển Diễm cầm điện thoại, chợt nghĩ ra điều gì đó: “Anh mở Wechat ra đi.”

    Hứa Uyển Diễm mở mã QR của mình, Ngô Dực Phi hiểu ý quét mã. Một con số 1 màu đỏ xuất hiện trong danh sách bạn mới. Anh thấy ảnh đại diện của cô là một hình hoạt hình cô bé cưỡi chổi, biệt danh là [Bưởi Uyển]. Cô thấy ảnh đại diện của anh là một chiếc mô tô, hình như chính là chiếc anh đi hôm nay, biệt danh Wechat là Rossi.

    Ngô Dực Phi không ngờ người đề nghị kết bạn Wechat lại là Hứa Uyển Diễm. Hơn nữa, sau khi kết bạn xong, cô lại lấy điện thoại của anh, bấm vào ảnh đại diện của cô và sửa tên ghi chú.

    “Xong rồi, anh xem tên ghi chú đi.”

    Ngô Dực Phi thấy cô đổi tên cô thành “Cô nàng ngốc nghếch”, rồi cô giơ lắc lắc điện thoại của cô cho anh thấy cô cũng đổi tên anh thành “Anh chàng khó ở”.

    “Thế nào, anh không thấy chúng ta chính là ‘cô nàng ngốc nghếch và anh chàng khó ở’ sao? Em thì lúc nào cũng có nhiều điều không hiểu, còn anh thì lại luôn không vui.”

    Nhưng “anh chàng khó ở” Ngô Dực Phi lúc này lại vui hơn bao giờ hết, có thể nói là khoảnh khắc vui nhất trong hai mươi bảy năm cuộc đời anh. Khóe miệng anh đã nhếch lên tận mang tai, không thể che giấu được. “Vậy thì, cô nàng ngốc nghếch, anh chàng khó ở có thể mời em lên xe không?”

    Ngô Dực Phi nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Hứa Uyển Diễm, cô thực sự quá gầy.

    Anh không mất chút sức nào đã bế cô ngồi lên xe, đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm, rồi lấy từ trong xe ra một chiếc hoodie màu xám của mình, khoác lên cho cô. Còn chu đáo kéo cả khóa áo lên, y như một người cha đang chăm con gái nhỏ.

    Hứa Uyển Diễm nhìn hành động của anh, mặt bất giác đỏ bừng.

    Ngô Dực Phi đội mũ bảo hiểm, lên xe. Hứa Uyển Diễm ôm chặt lấy anh. “Vù” một tiếng, chiếc mô tô biến mất trong màn đêm Phụng Thành.

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung