Chương 8: Trao đổi bí mật
Editor: Ngôn Trí ÂnKhu phố cổ Phụng Thành có con sông bao quanh từ thời xa xưa. Sau này, người ta xây dựng con đường vành đai dọc theo con sông, rồi lại xây thêm bốn công viên ở bốn góc đông, tây, nam, bắc của con đường. Dù mỗi công viên đều có tên riêng, nhưng dân Phụng Thành vẫn quen gọi chung là công viên Vành Đai.
Ngô Dực Phi đưa Hứa Uyển Diễm đến công viên Vành Đai ở phía nam. Anh đỗ xe mô tô sang một bên, xuống xe trước rồi đưa tay ra cho cô vịn.
Hứa Uyển Diễm không từ chối, dường như cũng không thể từ chối. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào tay anh. Không đúng, đây là lần đầu tiên cô chạm vào tay anh sau khi đã trưởng thành. Bàn tay anh rất lớn, lòng bàn tay rất ấm, chỉ cần chạm nhẹ là có thể cảm nhận được hơi ấm đó truyền đến đầu ngón tay cô.
Trong lòng Hứa Uyển Diễm rối bời. Làm sao cô có thể không hiểu được ý trong lời nói của anh? Phải nói là từ lúc gặp lại Ngô Dực Phi ở nhà bà ngoại, lời nói của anh đã mang một thứ tình cảm vừa kín đáo lại vừa mãnh liệt. Cô chỉ là không quá rành rẽ về nhân tình thế thái, chứ không ngốc.
Hứa Uyển Diễm đi đến một chiếc ghế dài trong công viên và ngồi xuống.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Gặp vấn đề là phải hỏi cho rõ, gặp chuyện không hiểu là phải hỏi cho ra lẽ — đây là phong cách làm người làm việc trước giờ của Hứa Uyển Diễm.
“Được.” Anh đi đến ngồi bên cạnh cô.
“Câu trả lời lúc nãy của anh, em nghe thấy rồi.”
“Ừm, anh biết em nghe thấy rồi.”
“Vậy ý của anh là gì?”
“Nghĩa đen thôi.”
“…”
“Thật sự chỉ là nghĩa đen, anh nói trái tim em rất đẹp.”
“Tại sao?”
Ngô Dực Phi cười. Tiểu Uyển của anh vẫn là một cô bé đáng yêu thích hỏi đến cùng. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu anh phối hợp “đánh thẳng” với cô, có lẽ mối quan hệ của họ sẽ tiến triển nhanh hơn anh dự đoán.
“Vì anh nhìn thấy, cảm nhận được, thấy trái tim em rất đẹp, nên muốn khen em một câu.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, cả gương mặt và đôi mắt đều mang ý cười.
Anh nói, trái tim em rất đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Uyển Diễm đã nghe vô số lời khen, đều là khen cô xinh đẹp, nhưng chưa ai từng khen trái tim cô.
Người ta luôn cho rằng một người phụ nữ, chỉ cần có ngoại hình đẹp là đủ. Cái gì mà vẻ đẹp nội tâm mới là vẻ đẹp thật sự, chỉ là lời nói dối trẻ con.
Vẻ đẹp của Hứa Uyển Diễm được thừa hưởng từ mẹ cô, nhưng sự chán ghét vẻ đẹp của cô cũng đến từ mẹ cô.
Năm cô học lớp mười, bố cô ngoại tình. Đối phương là một người phụ nữ lớn hơn bố cô hai tuổi và nhan sắc kém xa mẹ cô.
Lúc đó, Hứa Uyển Diễm đã sâu sắc cảm nhận được, hóa ra có được vẻ đẹp không nhất định sẽ có được tình yêu, trên đời này còn có nhiều thứ có thể đánh bại được vẻ đẹp.
Nhưng người đàn ông trước mặt, người anh hàng xóm cùng cô lớn lên, sau khi cô đã trưởng thành lại nói với cô: “Trái tim em rất đẹp.”
Hứa Uyển Diễm nhìn vào mắt anh, đôi mắt dài, hai mí ẩn hiện, lòng đen lòng trắng rõ ràng cùng ánh nhìn sáng lấp lánh mặt nước hồ xuân khiến cô ấm lòng.
Hàng mi dài của cô khẽ động, cổ trắng ngần khẽ nuốt nước bọt hai lần, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa anh đào cuối mùa trong công viên rơi bay theo gió, lướt ngang trước mắt họ. Họ nhìn nhau giữa làn hoa bay ấy.
Trong những năm tháng thiếu niên và khi mới trưởng thành, cuộc sống của họ thiếu vắng nhau. Nhưng khoảng trống ấy dường như được lấp đầy ngay tại thời khắc này.
Cô phát hiện, anh dường như thực sự rất hiểu cô.
Một lúc lâu sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh có biết tại sao em lại chuyển trường rời khỏi Ngõ Bách Hoa không?”
“Không biết.”
“Vậy anh có muốn biết không?”
“Muốn. Tất cả mọi chuyện về em, anh đều muốn biết, nhưng nếu em không nói anh sẽ không hỏi.”
“Thật ra cũng không có gì không thể nói, đã qua lâu như vậy rồi. Năm lớp mười, bố em ngoại tình, mẹ em liền đưa em đi…”
Hứa Uyển Diễm kể cho Ngô Dực Phi nghe về chuyện cô chuyển trường, lý do cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh.
“Có lẽ lúc đó mẹ em quá đau khổ, em cũng theo đó mà buồn bã, lo lắng, chúng em đều không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở Phụng Thành, nên não bộ dường như đã tự động chặn đi những ký ức về Phụng Thành và Ngõ Bách Hoa.” Cô không phải là không nhớ, chỉ là tuổi thơ đã qua bị chôn vùi trong đống đổ nát của ký ức. Chỉ cần một chiếc chìa khóa hoặc một tia sáng, là có thể mở ra. Bây giờ, Ngô Dực Phi đã đưa cho cô chìa khóa, lại hóa thành một tia sáng, chiếu rọi vào góc khuất của ký ức cô, những quá khứ bị chôn vùi đó liền như những cánh hoa anh đào trước mặt, bay lên.
Ngô Dực Phi rất hiểu sự lãng quên này. Giống như anh đã quen với sự biến mất của cô, chưa từng nghĩ đến sợi dây liên kết quan trọng nhất giữa họ là Ngõ Bách Hoa, chỉ cần con ngõ còn đó, ông bà của họ còn đó, thì giữa họ sẽ luôn có thể liên lạc được. Thế nhưng, anh quên đi việc tìm cô, còn cô quên mất anh.
“Bây giờ, em đã trở về rồi.” Ngô Dực Phi không quan tâm đến quá khứ, điều anh muốn là hiện tại và tương lai của cô.
“Đúng vậy…” Lòng vòng một hồi, cô lại thi đỗ đại học về Phụng Thành, lại dạy học ở trường tiểu học trực thuộc. Chuyện của bố mẹ không nên trở thành gánh nặng trong cuộc đời cô. Hứa Uyển Diễm thở ra một hơi dài, việc nói ra bí mật đó dễ dàng hơn cô nghĩ. Nói xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Còn anh thì sao? Em đã nói cho anh nghe bí mật quan trọng nhất của em rồi, đổi lại, anh cũng phải chia sẻ một bí mật.” Khi mở miệng lần nữa, giọng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh à? Anh không có bí mật gì cả.”
“Không có sao? Em không tin. Hôm đó ở cầu Hoàn Viễn gặp anh, em thật sự không nhận ra. Anh ngày xưa cười nhiều lắm, giống như hôm nay vậy. Nhưng hôm đó nhìn anh lúc nào cũng lạnh lùng, mặt mày khó chịu. À đúng rồi! Sau đó anh còn đến trường em làm xét nghiệm nữa! Hôm đó anh cũng ra vẻ người lạ chớ đến gần.”
“Hôm đó em nhận ra anh rồi à?”
“Anh không biết mình mặc bộ đồng phục cảnh sát giao thông đó đến trường trông ngầu thế nào đâu. Anh vừa đến, các cô giáo đã bắt đầu xì xào bàn tán.”
“Bao gồm cả em sao?”
“Em…” Chết rồi, bị phát hiện rồi. Hứa Uyển Diễm suýt quên mất người đàn ông này biết đọc suy nghĩ!
Ngô Dực Phi nhìn dáng vẻ lí nhí của cô mà không nhịn được cười.