Chương 7: Quán lẩu đất Tân Ký (Tiếp)
Editor: Ngôn Trí ÂnThì ra bức thư đó đúng là cô gái kia viết cho Ngô Dực Phi. Trong thư, cô gái hẹn Ngô Dực Phi tối hôm đó gặp mặt ở công viên gần trường cấp ba của họ, vì sợ anh không nhận nên mới nói dối là viết cho bạn thân của anh. Một bức thư tình tưởng chừng đơn giản, thực chất lại là một mũi tên trúng hai đích, vì bạn thân của Ngô Dực Phi đã thích cô gái đó từ lâu, nhưng cô gái lại cứ “thả thính” cậu ta. Nếu Ngô Dực Phi đưa thẳng lá thư cho bạn mình, thì sẽ phá vỡ tình bạn của họ; nếu Ngô Dực Phi đọc thư, thì sẽ đến buổi hẹn của cô ta.
Nhưng Ngô Dực Phi đến cả phong bì cũng không xem, kéo Hứa Uyển Diễm đi ăn xiên nướng, ăn xong lại kéo người ta ra quán net chơi Red Alert. Tội nghiệp Hứa Uyển Diễm chẳng hiểu gì, ngồi bên cạnh ngẩn người cả một tối. Khi về đến Ngõ Bách Hoa, hai người còn bàn mưu tính kế đêm nay sẽ lên phòng tự học học bài, chuyện ăn xiên nướng và đi quán net không thể bị phát hiện.
Sau đó, trong trường lại lan truyền tin đồn, nói Ngô Dực Phi không chỉ yêu sớm mà còn “đào góc tường” của bạn thân, theo đuổi cô gái kia. Ngô Dực Phi không hiểu chuyện gì, đi tìm bạn thân hỏi, kết quả không những không hỏi được gì mà hai người còn suýt đánh nhau.
Ngô Dực Phi buồn bực vô cùng.
Lúc đó, anh lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự xấu xa của lòng người. Anh vốn luôn rất thân thiện với mọi người, luôn mỉm cười, nên quan hệ xã hội rất tốt. Nhưng anh không ngờ, đôi khi quá lịch sự, quá thân thiện lại phản tác dụng. Lòng người không thể thử cũng không thể tin bừa. Điều mà bạn cho là thiện chưa chắc đã tồn tại, chỉ có việc phân định rõ ranh giới giữa người với người mới có thể bảo vệ được chính mình. Từ đó, Ngô Dực Phi dùng một gương mặt lạnh lùng để tạo ra ranh giới cho mình, mọi người đều cho rằng anh lạnh lùng khó gần. Nhưng đó là chuyện sau này. Lúc đó, Ngô Dực Phi đang bị tin đồn yêu sớm này làm cho đau đầu, bị tấn công từ mọi phía: bạn bè bàn tán, thầy cô phê bình, bố mẹ mắng mỏ.
Đúng lúc Ngô Dực Phi đang chìm trong vòng xoáy không lối thoát, thì tối hôm đó anh gặp Hứa Uyển Diễm trong ngõ. Giờ này cô đáng lẽ phải về nhà từ lâu rồi.
“Muộn thế này còn ở đây làm gì?”
“Đợi anh.”
“Đợi anh làm gì?”
“Giúp anh!”
“Giúp anh? Giúp anh cái gì?”
“Đại ca Phi, em biết hết rồi… Cô gái kia quá đáng quá! Hôm đó em đều thấy cả, thư là cô ta ép anh nhận, anh chẳng làm gì cả, hơn nữa hôm đó hai chúng ta ở cùng nhau. Em làm nhân chứng cho anh, đến gặp thầy cô của anh để nói rõ sự thật!”
Ngô Dực Phi nhìn cô gái đầy căm phẫn nói không ngừng, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu buồn bực và thất vọng mấy ngày nay đều tan biến hết.
“Nói ra chúng ta ở cùng nhau, thì sẽ lộ chuyện ăn xiên nướng và đi quán net đấy, em không sợ à?” Dù Ngô Dực Phi biết Hứa Uyển Diễm không giúp được mình, cô chỉ là em gái hàng xóm của anh, làm sao mà làm nhân chứng được. Nhưng vẫn không kìm được mà muốn trêu cô một chút.
“Sợ gì chứ? Cùng lắm là bị mắng một trận. Bị mắng so với danh dự của anh thì có là gì! Đại ca Phi, đừng sợ, em nghĩ cả rồi, ngày mai em sẽ đến tìm thầy cô của anh để giải thích, nếu họ không tin, em sẽ viết thư, viết hết sự thật ra rồi in mấy trăm bản phát khắp trường anh…”
Những lời sau Ngô Dực Phi không nghe rõ nữa, hay nói đúng hơn là anh không muốn nghe rõ nữa. Anh chỉ muốn ghi nhớ dáng vẻ trượng nghĩa của cô gái trước mặt.
Nếu nói lúc nãy anh hỏi cô có sợ không là đang thử thách lòng người, thì cô lại không chút do dự mà cho anh biết lòng người là thiện, ít nhất là cô đối với anh là thiện, là thật, là đẹp. Anh nhớ lại khi 9 tuổi gặp cô, cô nói kính không phải do anh đá vỡ, hóa ra cô vẫn luôn thật và thiện như vậy.
Người ta nói khi đói nhất, một bát mì thanh đạm cũng là mỹ vị nhân gian. Đối với Ngô Dực Phi lúc này, Hứa Uyển Diễm chính là mỹ vị nhân gian của anh.
“Em nhớ chuyện bức thư tình đó à?”
Lời nói của Ngô Dực Phi kéo Hứa Uyển Diễm trở về thực tại.
“Nhớ chứ, tối hôm đó anh thảm lắm, nói thế nào nhỉ, là mất hồn mất vía… không, còn tệ hơn cả mất hồn mất vía.”
“Anh không thấy thảm, hơn nữa tối hôm đó anh đặc biệt hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Tại sao vậy?”
“Vì tối hôm đó anh đã tìm thấy thứ đẹp nhất trên đời.”
“A? Hai chúng ta có đang nói cùng một buổi tối không vậy, em nói là cái tối anh bị chuyện thư tình làm cho rối tung rối mù lên cơ…”
“Lẩu đến rồi, cẩn thận nồi nóng nhé.” Ông chủ mang món lên, cắt ngang lời của Hứa Uyển Diễm.
“Nếm thử xem có phải vị ngày xưa không.” Ngô Dực Phi gắp cho Hứa Uyển Diễm một miếng.
“Cảm ơn… Ưm… Ngon quá, vị thật sự không thay đổi.”
“Thích thì ăn nhiều vào.” Ngô Dực Phi cười nhìn cô ăn.
Hứa Uyển Diễm vừa ăn vừa suy nghĩ về “thứ đẹp nhất” mà Ngô Dực Phi nói. Cô vốn là một cô bé tò mò, huống hồ cô lại luôn có bao nhiêu là điều không hiểu, “Chúng ta đang nói cùng một buổi tối phải không? Anh vừa nói thứ đẹp nhất là gì thế?”
“Em vẫn tò mò như vậy.”
“Đúng vậy, em lúc nào cũng tò mò mà, nói nhanh đi.”
“Được, anh có thể nói cho em biết, nhưng em phải giúp anh một việc.”
“Được thôi.” Hứa Uyển Diễm không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay.
“Vậy ăn cơm trước đã, ăn xong anh sẽ nhờ em giúp.”
Ăn xong bữa lẩu, Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình đã tìm lại được một chút cảm giác khi ở cùng “đại ca Phi” thời thơ ấu.
“Ăn xong rồi, nói nhanh đi, anh muốn em giúp gì?”
Ngô Dực Phi trong lòng cười không ngớt. Nếu có thể, anh rất muốn ôm mặt cô mà cười lớn một trận. Nhưng anh không thể. Anh vẫn đang nghiêm túc theo đuổi cô gái mà mình khó khăn lắm mới tìm lại được.
“Đến nơi rồi.” Họ đi đến trước một chiếc mô tô trong ngõ.
“Giúp anh thử xem cái mũ bảo hiểm này có an toàn không.” Ngô Dực Phi từ thùng xe sau lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm mô tô mới màu trắng.
“Chỉ vậy thôi à?” Hứa Uyển Diễm trực tiếp đội lên đầu, kích cỡ lại vừa vặn một cách bất ngờ, “Được không?”
“Hình như không được lắm. Mũ bảo hiểm mô tô phải chạy đến một tốc độ nhất định mới kiểm tra được độ an toàn.”
“Vậy anh muốn em ngồi lên xe của anh à?”
“Được không?”
“Được thôi, nhưng anh phải nói cho em biết.”
Ngô Dực Phi thầm nghĩ cô vẫn đáng yêu như vậy, “Được! Lên xe đi.”
Ngô Dực Phi đỡ cô lên xe. Cô mặc váy dài, lúc trèo lên vô tình để lộ bắp chân trắng trẻo. Ngô Dực Phi nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng chuyển hướng nhìn, bình tĩnh đội mũ bảo hiểm rồi nói với cô: “Bám chặt vào anh, ngồi vững nhé.”
Lời vừa dứt, Hứa Uyển Diễm vừa mới nắm lấy vạt áo anh, chiếc mô tô đã bay vút đi, dọa Hứa Uyển Diễm sợ đến mức ôm chặt lấy eo anh. Trong lòng Ngô Dực Phi dâng lên một cảm giác đắc ý. Anh thầm nói với cô: “Tiểu Uyển, em còn có thể bám chặt hơn nữa.”
Mô tô của Ngô Dực Phi chạy trên con đường vành đai của khu phố cổ, tốc độ không nhanh, nhưng đối với Hứa Uyển Diễm lần đầu thử vẫn có chút sợ hãi. Cô cứ ôm chặt lấy Ngô Dực Phi không buông, cả người cô áp sát vào lưng anh, anh dường như có thể cảm nhận rõ được sự nhấp nhô của đôi gò bồng đào ẩn sau chiếc váy của cô.
“Tiểu Uyển, em có sợ không? Nếu sợ chúng ta dừng lại ở phía trước nhé.”
“Gì cơ?” Tiếng gió rít bên tai khiến cô không nghe rõ lời anh nói.
“Anh, hỏi, em, có, sợ, không.” Ngô Dực Phi lớn tiếng nói với cô.
“Em, không, sợ, nhưng, mà, anh, mau, nói, cho, em, biết, đi!”
“Được, anh, nói, cho, em, nghe.”
“Mau, nói, đi.”
“Thứ, đẹp, nhất, trên, đời, là, trái, tim, của, em.”
“Gì, cơ, ‘mới’?” Hứa Uyển Diễm không hiểu, “mới” là gì?
“Anh nói, thứ đẹp nhất trên đời chính là, trái, tim, của, em—!” Ngô Dực Phi cố tình nhấn mạnh âm cuối.
Hứa Uyển Diễm lần này đã nghe hiểu. Anh nói, thứ đẹp nhất trên đời là trái tim của cô…