Header Background Image

    Khi Hứa Uyển Diễm và Ngô Dực Phi bước vào quán lẩu đất Tân Ký, cô cảm thấy mọi chuyện hôm nay đều đang đi theo một hướng mà cô không thể kiểm soát, bao gồm cả chính bản thân cô — cô còn không biết tại sao mình lại ma xui quỷ khiến mà đồng ý đi ăn cùng Ngô Dực Phi.

    Họ đến ngồi ở một bàn đôi phía trong. Hứa Uyển Diễm ngẩng đầu nhìn thấy thực đơn được viết trên tấm bảng trắng phía trên cửa sổ ra món, vẫn như ngày xưa, không có menu.

    “Hình như quán này ngày xưa cũng thế, không có menu.”

    “Đúng vậy, Tân Ký bao năm nay chỉ đổi địa điểm, còn lại không thay đổi gì.”

    “Em nhớ lẩu bò của quán này là ngon nhất. Hồi cấp hai, sau tiết tự học buổi tối em hay đến đây ăn một bát.”

    “Anh nhớ có lần em đến ăn lẩu mà không mang tiền.”

    “Không phải không mang, là bị mất!”

    “Thế chẳng phải vẫn là không mang sao.”

    “Em… anh…” Hứa Uyển Diễm không nói tiếp. Vì cô phát hiện ra Ngô Dực Phi nhớ rất rõ những chuyện liên quan đến cô. Lúc nãy ở nhà bà ngoại nói chuyện cô đã nhận ra điều này.

    Chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vẫn đang “tích tắc”.

    Một buổi xem mắt kiểu cũ, diễn ra trong một khu nhà tập thể cũ.

    “À, bà ngoại em không nói với em đây là xem mắt đâu…” Suy nghĩ một lúc, Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình phải nói cho anh biết, đây không phải là xem mắt.

    “Bà nội anh chỉ bảo anh qua giúp lắp tivi thôi.” Ngô Dực Phi lại thuận theo lời cô, như thể câu “xem mắt kiểu cũ” lúc nãy là do người khác nói.

    “Sao em không nhớ là anh biết lắp tivi nhỉ?” Hứa Uyển Diễm nhớ ra rồi, “đại ca Phi” thời thơ ấu là một “đầu gấu”, dẫn đầu mấy đứa trẻ trong Ngõ Bách Hoa thường xuyên “xông pha trận mạc”, “đánh đánh giết giết”. Mấy cây gậy gỗ, mấy cái bàn ghế cũ nát chính là chiến trường của chúng. Nhưng “đại ca Phi” này đối xử với cô khá tốt, dù cô cũng từng vì anh mà bị người lớn mắng.

    “Em đến anh là ai còn không nhớ, sao mà nhớ được những chuyện khác.” Ngô Dực Phi thản nhiên nói.

    “Sao em không nhớ? Em nhớ anh là đại ca Phi mà, chỉ là tên của anh… hình như hồi nhỏ em không rõ lắm…”

    Không đúng, Hứa Uyển Diễm đột nhiên phát hiện trong lời nói của Ngô Dực Phi có một ý vị gì đó không rõ ràng.

    “Bây giờ em rõ rồi, anh tên là Ngô Dực Phi.” Ngô Dực Phi lại nói lại tên mình một lần nữa.

    “Em nhớ rồi, Dực nghĩa là bay.”

    “Không hổ là cô giáo Ngữ văn, trí nhớ tốt thật.”

    “Sao anh biết em là giáo viên Ngữ văn?”

    “Bà Lưu nói. Nhưng anh nhớ hồi nhỏ ước mơ của em không phải là làm giáo viên, hình như là, họa sĩ?”

    Họa sĩ… Ừ nhỉ, Hứa Uyển Diễm hồi nhỏ thích nhất là vẽ. Dù lịch học cấp hai rất bận, mỗi kỳ nghỉ đông hè cô vẫn tranh thủ đi học vẽ. Nhưng sau này, khi hôn nhân của bố mẹ có vấn đề, cô và mẹ chuyển đến thành phố bên cạnh, không tìm được phòng tranh và giáo viên phù hợp, cô mới phải từ bỏ việc vẽ.

    “Ước mơ hồi nhỏ sao mà tính được. Em còn nhớ hồi nhỏ anh muốn làm phi công cơ mà.”

    “Ồ? Em còn nhớ cả cái này à?”

    “Nhớ chứ sao không, anh ngày nào cũng nói ‘Đại ca Phi, Đại ca Phi, một bước lên trời’, ‘lái máy bay lên thiên đường’.” Chờ đã, cô như thể đã đả thông được kinh mạch ký ức. Cô nhớ lại rất nhiều hình ảnh khi còn chơi đùa với Ngô Dực Phi: họ chạy giỡn, anh chạy trước, cô đuổi theo sau, những giọt mồ hôi lớn thấm ướt chiếc áo ba lỗ hoạt hình của anh…

    Hứa Uyển Diễm vừa nói xong, Ngô Dực Phi đã bật cười. Anh đã quên mất hồi nhỏ mình còn nói những lời ngốc nghếch như vậy. Nhưng anh rất vui, vì cô vẫn còn nhớ.

    “Em còn nhớ gì nữa? Có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, anh đang đá bóng, em đã giải vây cho anh.”

    “Ồ, anh còn nói nữa! Lúc đó em mấy tuổi? Chỉ vì em thấy không phải anh đá vỡ kính nên nói thật, kết quả bị người nhà mắng là ‘bênh người ngoài’. Em khóc mãi đấy, đều tại anh.”

    “Anh thay mặt đại ca Phi chín tuổi xin lỗi em.”

    “Không sao, chuyện hồi nhỏ cả rồi…” Hứa Uyển Diễm bị lời xin lỗi đột ngột của Ngô Dực Phi làm cho ngại ngùng.

    “Thật ra, ngoài xin lỗi, anh còn muốn nói cảm ơn.”

    “Ừm?”

    “Cảm ơn em đã nói thật lúc đó. Càng lớn càng thấy, lời nói thật là lời nói hay nhất trên đời. Không chỉ lần đá bóng đó, mà còn cả bức thư tình sau này nữa.”

    “Thư tình? Lúc đó em học cấp hai phải không…”

    Hứa Uyển Diễm nhìn người đàn ông trước mặt. Anh rất cao lớn, có lẽ vì nghề nghiệp nên da anh hơi ngăm màu lúa mì, nhưng đôi mắt hai mí trong veo của anh dường như chứa đựng cả một hồ nước biếc. Dần dần, Hứa Uyển Diễm ghép đôi mắt này với một đôi mắt khác trong ký ức, đó là đôi mắt của một thiếu niên, cũng hai mí, cũng trong veo, cũng giống như đang chứa cả một hồ nước biếc khi nhìn cô.

    Hứa Uyển Diễm nhớ lại, lúc đó cô học cấp hai, Ngô Dực Phi học cấp ba.

    Ngô Dực Phi hồi cấp ba đã cao lớn lắm rồi. Anh vốn hiếu động, không có môn thể thao nào là không giỏi. Mỗi cuối tuần, khi cô từ lớp học thêm về, đều thấy anh mặc đồ thể thao, cả người toát mồ hôi từ sân bóng trở về, cùng đám bạn thân cười đùa ầm ĩ. Hứa Uyển Diễm thì lớn chậm, lúc đó cô đứng cạnh Ngô Dực Phi chẳng khác gì con gà con, thường xuyên bị anh xách cổ lôi đi.  Vừa giãy vừa mắng, nhưng lần nào cũng bị anh dắt đi như thế.

    Và chuyện thư tình mà Ngô Dực Phi nói, cũng xảy ra vào một cuối tuần như vậy. Hôm ấy, cô lại thấy anh từ sân bóng trở về, chỉ là phía sau còn có một cô gái. Anh vẫn cười đùa với đám bạn như thường, không có vẻ đặc biệt quan tâm hay khó chịu với cô gái kia. Cô gái theo Ngô Dực Phi đến cổng khu tập thể thì đưa cho anh một lá thư. Ngô Dực Phi không thèm nhìn đã nhận lấy, còn cười với cô gái một cái. Đợi cô gái đi rồi, Hứa Uyển Diễm mới chạy đến vỗ mạnh vào lưng Ngô Dực Phi.

    “Đại ca Phi, anh yêu sớm! Bị em bắt quả tang rồi nhé!”

    “Đừng nói linh tinh, đó là bạn cùng lớp của anh, cô ấy nhờ anh đưa thư tình cho một thằng bạn.”

    “Thật không đó?”

    “Lừa ai chứ không lừa con nít. Đi, ăn xiên nướng”, nói rồi Ngô Dực Phi túm lấy cổ áo Hứa Uyển Diễm, xách cô đi về phía con ngõ.

    “Đại Phi chết tiệt! Anh đừng có lúc nào cũng xách em như thế! Thả em xuống.”

    “Ai bảo em vừa gầy vừa lùn.”

    “Thả em xuống nhanh lên.”

    “Xách thế này tiện mà.”

    …Tiếng cười đùa của hai người dần tan biến trong con ngõ.

    Không ngờ bức thư này sau đó lại gây ra một trận “sóng gió”.

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung