Chương 4: Cánh diều lạc lối
Editor: Ngôn Trí ÂnNgô Dực Phi từng nghĩ rằng sẽ ngày gặp lại Hứa Uyển Diễm, và khả năng cao nhất là ở Ngõ Bách Hoa. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp lại cô trong vai trò cảnh sát giao thông xử lý vụ tai nạn do cô gây ra. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết ngay đó là cô. Cái tên trên giấy tờ chỉ là để khẳng định cho suy nghĩ của anh. Chỉ một cái liếc mắt, anh đã nhận ra cô.
Đường nét ấy, so với chín năm trước, đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô cao hơn, nhưng dường như lại gầy đi. Gương mặt ngây thơ của thiếu nữ ngày nào đã lột xác thành gương mặt thanh tú của một người phụ nữ trẻ. Chỉ có đôi mắt ấy, lúc nào cũng như đang hoang mang lại như đang tập trung, vẫn không hề thay đổi, khiến anh không thể nào quên.
Con ngươi cô đen láy, sáng long lanh, ngay cả trong ánh hoàng hôn lờ mờ trên cầu Hoàn Viễn, anh vẫn có thể nhìn rõ. Làn da trắng ngần của cô dưới cái chiều tà lại càng thêm rạng rỡ. Cặp kính râm có thể che đi đôi mắt dao động của Ngô Dực Phi, nhưng không thể che được trái tim đang đập loạn nhịp của anh.
Tiểu Uyển, thật sự là em rồi!
Xử lý xong vụ tai nạn của Hứa Uyển Diễm, anh tan làm với tốc độ nhanh nhất, ngay cả cuộc hẹn đi uống rượu với bạn bè cũng từ chối, vì anh có việc quan trọng hơn phải làm.
Không ai hiểu rõ tình hình giao thông hơn cảnh sát. Vì vậy, Ngô Dực Phi rất ít khi lái xe, anh đi mô tô. Quãng đường mất nửa tiếng nếu đi xe hơi thì anh chỉ mất hơn mười phút bằng mô tô.
Anh đến Ngõ Bách Hoa, nhà ông bà nội anh ở khu 38. Khu tập thể cảnh sát giao thông giờ đã được sáp nhập vào khu dân cư mới của hệ thống công an, cách đó mười cây số, nằm giữa khu phố cổ và khu đô thị mới của Phụng Thành. Nhưng đó là nơi ở của bố mẹ Ngô Dực Phi, còn anh sống một mình trong một căn hộ không xa trụ sở đội cảnh sát giao thông thành phố.
“Ông già, mau mở cửa!” Ngô Dực Phi ba bước thành hai leo lên tầng ba, gõ cửa nhà ông bà nội. Dáng vẻ vội vã, giọng điệu gọi “ông già” này của anh hoàn toàn không khớp với vẻ ngoài lạnh lùng trước đó.
“Thằng khỉ con, vội vàng đến làm gì thế?” Khoảng mười giây sau, ông Ngô mở cửa. Không đợi ông kịp phản ứng, Ngô Dực Phi đã kéo ông vào phòng.
“Làm gì thế?” Bà Ngô ở phòng khách ngạc nhiên nhìn đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện. Bà hiếm khi thấy cháu mình vội vàng đến vậy.
Ngô Dực Phi kéo ông bà ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì ngồi trên một chiếc ghế đơn.
“Ông bà ơi, liên quan đến chuyện chung thân đại sự của cháu trai ông bà, ông bà nói xem có vội không?”
“Ồ?”
“Cháu nghiêm túc đấy à?”
Ông bà Ngô rõ ràng là không dám tin vào lời của cháu trai.
Ngô Dực Phi từ nhỏ đã không nghe lời. Thời thơ ấu thì nghịch ngợm, chuyên đi bắt nạt bạn bè, là “đại ca Phi” nổi tiếng khắp Ngõ Bách Hoa. Đến tuổi thiếu niên thì không gây sự nữa, nhưng học hành lại luôn bết bát, hồi cấp hai toàn đứng cuối lớp. Mãi đến cấp ba mới khai sáng, thành tích học tập có tiến bộ hơn, nhưng tính tình lại trở nên khó gần, đặc biệt là với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách. Đến khi tốt nghiệp đại học đi làm, tưởng đã có thể yên tâm, thì lại chẳng thấy cậu tìm bạn gái. Mỗi lần gia đình giục, cậu đều thản nhiên đáp: “Với điều kiện của con, ông bà cứ chuẩn bị sẵn tinh thần chờ con dắt về một cô bạn gái xinh đẹp hoàn hảo nhất đi.”
Gia đình không ai tin, mắng cậu nói phét, trách cậu coi tình cảm như trò đùa. Nhưng chỉ có Ngô Dực Phi biết, cô gái trong lòng anh thực sự là xinh đẹp và hoàn hảo nhất.
Ông bà Ngô chợt nhận ra, nãy giờ cháu nó toàn gọi “ông bà” chứ không phải “ông già bà già” như thường ngày. Xem ra cậu thực sự nghiêm túc.
“Tất nhiên là nghiêm túc rồi. Nhưng cháu có theo đuổi được cô ấy không, còn phải xem ông bà giúp đỡ đến đâu nữa.”
Nói xong, anh ngồi xổm xuống bên chân hai cụ, một tay đấm chân cho ông, một tay xoa bóp chân cho bà.
“Bọn ta giúp? Hai ông bà già này thì giúp được gì?”
“Ý cháu là, đối phương ở trong khu nhà của chúng ta à?”
“Vẫn là bà nội thông minh, cháu thông minh thế này chắc chắn là di truyền từ bà rồi.”
“Ồ! Thật là hiếm có, khu nhà của chúng ta có cô bé nào hợp à? Con nhà ai thế?”
Ông Ngô ngồi bên cạnh nghe cháu trai và vợ nói chuyện, vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
“Không phải khu nhà của chúng ta, mà là khu 39 bên cạnh.” Ngô Dực Phi thản nhiên nói.
“Khu 39? Con nhà ai?”
“Bà nội quen đấy, Tiểu Uyển, Hứa Uyển Diễm.”
“Tiểu Uyển… Ồ! Bà nhớ ra rồi, con bé đó xinh lắm, hồi nhỏ bọn ta còn nói nó là đứa xinh nhất Ngõ Bách Hoa… Nhưng nó cũng có ở đây đâu, hai đứa chỉ quen nhau hồi nhỏ, bao nhiêu năm rồi còn gì.”
“Cháu mới gặp lại cô ấy gần đây.”
“Hiểu rồi, cháu trai, chờ đấy, bà nghĩ cách cho.”
Nói rồi, bà Ngô đi đến một chiếc kệ kiểu cũ ở góc phòng khách, nhấc điện thoại lên và bấm số.
“Tiểu Phi, ông hỏi thật nhé, cô bé Tiểu Uyển ấy… cháu thực sự quen hả?”
Ngô Dực Phi bị sự chậm hiểu của ông nội làm cho bật cười, “Ông ơi, ông chờ xem cháu thể hiện thế nào.”
Lúc này, tiếng bà Ngô gọi điện thoại vang lên: “Bà Lưu à, tôi Ngọc Lan đây. Gái ơi, tôi nhớ là bà đang tìm đối tượng cho cháu ngoại nhà bà phải không? Tiểu Uyển xinh thế, không có người yêu tôi không tin đâu… Phải… Chứ sao… Tìm được chưa…”
Cứ như vậy, Ngô Dực Phi biết được Hứa Uyển Diễm đang dạy học ở trường tiểu học trực thuộc ĐH Phụng Thành, cũng biết được cô vẫn chưa có bạn trai.
Anh cố tình đến khu lấy mẫu của trường vào thứ Hai này, chỉ để cược một phen xem có gặp được cô không. Và anh đã thắng cược. Nhưng, điều đó còn xa mới đủ, hay nói đúng hơn, đó mới chỉ là khởi đầu.
Ngô Dực Phi rời khỏi trường tiểu học, lên mô tô trở về đội cảnh sát. Nhưng vừa đi, anh đã hối hận. Hối hận vì đã rời đi quá nhanh, hối hận vì đã không tiến lên chào hỏi cô, dù cho cô không nhận ra anh cũng không sao, dù chỉ là một lời hỏi thăm vu vơ.
Nhưng, anh đã không làm vậy.
Anh sợ làm cô sợ. Anh biết dưới gương mặt xinh đẹp đó, thực ra là một trái tim không có cảm giác an toàn. Nhưng anh vẫn không kìm được hối hận, hối hận vì đã không tìm lại cô sớm hơn, ở bên cạnh bảo vệ cô, cho cô cảm giác an toàn.
Ngô Dực Phi không thể quên lần đầu gặp Hứa Uyển Diễm. Lúc đó anh 9 tuổi, cô 6 tuổi. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh năm đó, anh đang cùng một cậu bé khác đá bóng trong ngõ. Nhưng cậu bé đó không cẩn thận đá bóng bay làm vỡ kính cửa sổ của một nhà. Cậu bé đó không dám nhận, nói dối là do Ngô Dực Phi đá. Ngô Dực Phi lớn tiếng thanh minh, nhưng người lớn đều cho rằng cậu bé nghịch ngợm thường ngày mới là “thủ phạm”, không phân biệt đúng sai mà mắng anh một trận. Cậu bé Ngô Dực Phi 9 tuổi uất ức vô cùng. Cậu càng uất ức càng phủ nhận, càng phủ nhận lại càng bị mắng thậm tệ. Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ như từ dưới đất chui lên vang lên: “Không phải anh này làm vỡ kính, là anh kia”, một cô bé mặc váy vàng chỉ vào cậu bé đá bóng kia nói. Người lớn lúc này mới biết đã trách nhầm Ngô Dực Phi, lúng túng cười trừ. Ngô Dực Phi muốn cảm ơn cô bé, nhưng anh thấy cô bé bị kéo về khu 39, vừa bị kéo vừa bị mắng: “Sao con lại bênh người ngoài, anh Lượng Lượng mới là người của khu 39, con không bênh anh, lại còn giúp người ngoài, thằng bé đó ở khu 38 đấy…” Trong lòng Ngô Dực Phi nảy sinh một tia đồng cảm và cộng hưởng. Anh cảm thấy cô bé lúc này cũng giống như mình.
Sau này, trong quá trình trưởng thành vừa dài vừa nhanh, họ luôn gặp nhau ở Ngõ Bách Hoa. Thời thơ ấu thì cùng nhau chơi đùa, thời thiếu niên thì cùng nhau trò chuyện. Nhưng vào năm Ngô Dực Phi vừa lên đại học, cô như một cánh diều đứt dây, rơi xuống một nơi nào đó, biến mất khỏi bầu trời của anh.
Anh không biết tại sao lúc đó cô lại chuyển trường, không biết sau này cô thi đỗ trường đại học nào, càng không biết sau khi tốt nghiệp cô làm việc ở đâu.
Ngô Dực Phi của tuổi hai mươi mấy, mỗi khi nhớ đến Hứa Uyển Diễm, lại một lần nữa rơi vào hoang mang. Anh không biết gì về cô, cô đã thật sự biến mất. Dần dần, anh quen với sự biến mất đó, như thể cô chỉ tồn tại trong ký ức của anh. Đến khi quen rồi, anh lại quên mất, có thể cô cũng giống như anh, thỉnh thoảng sẽ về thăm khu nhà tập thể Khrushchyovka ở Ngõ Bách Hoa. Chỉ là số phận đã không để họ gặp nhau ở đây. Có lẽ có lúc anh vừa vào ngõ, cô đã đi; có lẽ có lúc cô vừa vào khu 39, anh đã rời đi; có lẽ họ đã có rất nhiều lần lướt qua nhau.
Nhưng lần này, cuối cùng họ cũng đã gặp lại nhau, là sau nhiều năm, khi họ đã là những người đàn ông, người phụ nữ trưởng thành.
Cánh diều năm nào lại bay về, bay vào bầu trời của anh. Và anh, đang chạy về phía cánh diều ấy—để tìm lại sợi dây. Lần này, anh sẽ không để nó đứt, cũng sẽ không để cô đi mất.