Chương 2: Gặp gỡ trên cầu Hoàn Viễn
Editor: Ngôn Trí ÂnBuổi tối cuối tuần, đường vành đai hai đoạn cầu Hoàn Viễn vẫn tắc nghẽn như thường lệ. Từng hàng đèn hậu đỏ rực nối dài, xen lẫn tiếng còi xe inh ỏi. Dù chủ động hay bị động, hễ đã lái xe lên cầu Hoàn Viễn thì đều là một phần trong màn trình diễn ánh sáng đỏ này.
Hứa Uyển Diễm đang kẹt cứng giữa dòng xe từ khu phố cổ hướng về khu đô thị mới. Một tay cô vịn vô lăng, tay kia gác lên cửa sổ xe, đăm chiêu suy nghĩ.
Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình luôn có rất nhiều chuyện không thể hiểu nổi.
Cô không hiểu tại sao ông ngoại đã mất lâu như vậy, mà bà ngoại thà sống một mình chứ không chịu ở cùng con cháu. Cô không hiểu tại sao giáo viên ngoài việc soạn bài giảng dạy, lại còn phải tham gia bao nhiêu là hoạt động thi đua cấp trường, cấp quận, cấp thành phố. Cô không hiểu tại sao có người không thể làm tốt công việc của mình, mà cứ phải tìm đủ mọi lý do để đẩy cho người khác làm.
Đương nhiên, điều cô không hiểu nhất chính là, tại sao phụ nữ cứ đến cái gọi là “độ tuổi” thì nhất định phải yêu đương rồi kết hôn.
Lời cằn nhằn của bà ngoại vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Thằng bé lần trước giới thiệu cho cháu thế nào rồi?”
“Cũng thường thôi ạ.”
“Đấy, cháu xem, lúc nào cũng ‘thường thôi’. Cháu 26 tuổi rồi đấy, bây giờ không yêu đương, sau này cưới xin thế nào? Hay cháu muốn giống thời của bà, để cơ quan giới thiệu, rồi cưới một người chẳng hề quen biết?”
“Bà ơi, cháu không phải 26, cháu mới 24 thôi. Với lại, cơ quan giới thiệu thì có gì không tốt? Chẳng phải ông bà vẫn rất hạnh phúc đó sao?”
“Bà với ông cháu có phải do cơ quan giới thiệu đâu, bọn ta là hàng xóm, lại còn làm cùng một đơn vị… Sao đang nói chuyện của cháu lại lái sang chuyện của bà rồi?”
Hứa Uyển Diễm nhìn dáng vẻ của bà ngoại, bất giác mỉm cười. Khi ông ngoại còn sống, hai người lúc nào cũng cãi nhau. Cô nhớ có một kỳ nghỉ hè, cô ở khu tập thể số 39 Ngõ Bách Hoa cả mùa hè, sáng nào đánh thức cô dậy cũng là tiếng cãi vã của ông bà. Giờ ông ngoại đã mất gần mười năm, nhưng lần nào đến nhà bà, di ảnh của ông cũng sạch không một hạt bụi. Hứa Uyển Diễm cảm thấy, kiểu tình yêu hàng xóm láng giềng xưa cũ này chưa chắc đã không tốt.
“Dạ được. Nếu cháu có một người hàng xóm phù hợp, cháu cũng đồng ý.”
“Sao lại không có? Lần trước nữa, thằng cháu nhà ông Lý ở số 32, làm ở công ty điện lực đấy, sao cháu lại không ưng?”
“Có gì tốt đâu ạ? Câu đầu tiên đã khen cháu xinh.”
“Nó khen cháu xinh thì có gì không tốt? Con bé ngốc này đi dạy học riết rồi đâm ra khờ khạo rồi à!”
“Đàn ông chỉ chú trọng ngoại hình thì tầm thường lắm. ‘Lấy sắc hầu người, sắc suy tình phai’, bà ơi, đạo lý này bà biết mà?”
“Thôi thôi, cháu là cô giáo, lúc nào cháu cũng có lý…”
Nghĩ đến đây, cô vuốt lại mái tóc, dùng chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay buộc thành một kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo. Cô không phải là kiểu “gái khô” (gái ế), cũng không ghét đàn ông. Cô muốn yêu, giống như bao cô gái khác ở độ tuổi này, cô khao khát một tình yêu xuất phát từ trái tim, chứ không phải vì cái vỏ bọc ngoại hình này. Khác với phần lớn các cô gái xinh đẹp, Hứa Uyển Diễm không thích người khác khen mình xinh đẹp. Cô luôn cho rằng ngoại hình là thứ khó kiểm soát nhất. Một người đàn ông có thể vì gương mặt mà yêu bạn, cũng có thể vì gương mặt mà quay lưng đi yêu người khác. Sự lo lắng, thậm chí là cảm giác thất bại và nỗi sợ hãi sâu sắc do ngoại hình mang lại này của cô, bắt nguồn từ chính gia đình cô: cuộc hôn nhân thất bại nhưng chưa ly tán của cha mẹ cô.
“Rầm” một tiếng, hai chiếc xe va vào nhau. Hứa Uyển Diễm theo quán tính chúi người về phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng. Phản ứng trong hai giây, cô biết mình đã đâm vào đuôi xe phía trước.
Người đàn ông ở xe trước bước xuống kiểm tra. Hứa Uyển Diễm áy náy vội bước xuống xin lỗi. Ông ta liếc nhìn Hứa Uyển Diễm: “Cô bé lái xe còn non tay nhỉ, gọi cảnh sát đi.”
Hứa Uyển Diễm không phản bác, tay lái của cô đúng là không tốt thật. Dù đã lái xe đi làm từ lâu, nhưng va quệt, trầy xước thì xảy ra suốt. Có điều tự mình đâm vào đuôi xe người khác thế này thì là lần đầu.
Điện thoại vừa gọi xong chưa được bao lâu, một chiếc mô tô cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ đã đến nơi. Có lẽ là cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở ngã rẽ gần đó đến ngay.
“Đâm vào đuôi xe à? Cho xem giấy phép lái xe và giấy đăng ký xe.” Viên cảnh sát thân đồng phục, đeo kính râm, nói với Hứa Uyển Diễm và người đàn ông kia.
Hứa Uyển Yểm biết mình là người gây tai nạn nên càng thêm thấp thỏm. Cô run run đưa giấy tờ cho anh, đến đầu cũng không dám ngẩng lên: “Là lỗi của tôi, xin lỗi, tôi không cố ý…”
“Hứa Uyển Diễm?”
“Dạ… là tôi…”
Bị gọi đích danh khiến Hứa Uyển Diễm có chút giật mình. Chẳng lẽ vụ tai nạn còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ? Cô không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn anh cảnh sát.
Cô không nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính râm, nhưng cô thấy một gương mặt góc cạnh, và một thân hình cao lớn. Hứa Uyển Diễm không biết anh cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn cao hơn cô nàng 1m67 này ít nhất một cái đầu.
“Anh cảnh sát… xin lỗi… đây là lần đầu tôi đâm vào đuôi xe, tôi không cố ý, đừng thu bằng lái của tôi…”
“Sẽ không. Mã số của tôi là 05541902. Vụ tai nạn này sẽ do tôi xử lý. Hai vị liên lạc với công ty bảo hiểm đi.”
“Anh cảnh sát này, tôi đang vội, không có thời gian liên lạc bảo hiểm đâu. Cô ta nhận lỗi rồi, để cô ta bồi thường cho tôi bảy nghìn tệ luôn đi.”
“Tôi là cảnh sát hay anh là cảnh sát? Không gọi bảo hiểm, còn định giở trò vòi tiền riêng à? “
Hứa Uyển Diễm nghe mà ngẩn người. Cô không ngờ người đàn ông xe trước lại dám “chém đẹp” ngay trước mặt cảnh sát. Cũng không ngờ anh cảnh sát lúc nào cũng nói chuyện lạnh lùng này lại đứng ra bênh vực mình. Cô lại nhìn anh, cảm thấy anh cảnh sát này dường như không khó gần như vẻ ngoài. Nhưng dù thế nào thì ngày mai cô cũng không có xe đi làm rồi.