Header Background Image

    Chiếc giường trong phòng ngủ không lớn, trải ga trải giường kẻ ca rô màu vàng, dưới ánh trăng trông rất dịu dàng.

    Ngô Dực Phi bế Hứa Uyển Diễm đặt lên giường, cúi người đè lên. Cánh tay rắn chắc của anh chống hai bên cơ thể cô, mượn ánh trăng để quan sát kỹ biểu cảm của cô: gương mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng đã sớm ửng hồng.

    Ngô Dực Phi thẳng người dậy, một tay cởi áo thun, để lộ một thân hình rắn chắc.

    Đây là lần đầu tiên Hứa Uyển Diễm nhìn thấy cơ thể của anh. Cô đã nhiều lần ôm vào vòng tay này, biết cơ bắp ở đây rắn chắc, khỏe mạnh, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện thân hình anh lại đẹp đến vậy: cơ ngực rộng nhưng không quá phô trương, sáu múi bụng xếp ngay ngắn, và đường nhân ngư kéo dài vào trong quần. Hứa Uyển Diễm không kìm được mà nuốt nước bọt. Hóa ra phụ nữ cũng sẽ có khao khát đối với đàn ông có thân hình đẹp.

    Ngô Dực Phi biết cô rất hài lòng với thân hình của anh. Khi lại cúi xuống hôn cô, trong lòng anh có thêm một chút thỏa mãn và vui sướng.

    Anh hôn lên môi cô, nhanh chóng thưởng thức hương thơm trong miệng cô, đặc biệt là chiếc lưỡi nhỏ đó, là món tráng miệng mà anh yêu thích nhất. Anh hôn như không đủ, liên tục dùng lưỡi khuấy động trong khoang miệng cô. Nước bọt từ miệng họ tràn ra, cô cảm nhận được sự ẩm ướt ở cằm, phát ra những tiếng “ư ư” phản đối. Anh liền theo cằm cô hôn xuống, lưu luyến ở xương quai xanh tinh xảo, tỉ mỉ liếm hôn, rồi lại dùng răng nhẹ nhàng cắn mút. Anh một tay cởi những chiếc cúc áo đã hé mở, đôi gò bồng đào kiêu hãnh mà anh không thể kiềm chế được hiện ra trước mắt.

    Có lẽ cảm thấy nhìn như vậy chưa đủ rõ, Ngô Dực Phi đứng dậy nhìn thấy chiếc đèn bàn ở đầu giường, liền đi bật lên.

    “Đừng,” tiếng thở dốc nũng nịu của Hứa Uyển Diễm vang lên. Bây giờ cô áo quần xộc xệch, dù biết họ đang làm gì, nhưng cô lại thực sự ngại ngùng khi làm chuyện đó dưới ánh đèn. Nếu phải chọn một nơi thích hợp cho lần đầu tiên, thì cô nhất định hy vọng đó là trên chiếc giường của mình, và trong bóng tối mờ ảo. Ví dụ như, bây giờ.

    “Được,” giọng Ngô Dực Phi khàn đặc. Dưới ánh trăng, anh thấy đôi gò bồng đào của cô như được phủ một lớp bạc trắng, trắng đến chói mắt. Anh dứt khoát nhắm mắt lại, liếm mút trên đôi gò bồng đào tròn trịa đó. Thật lớn, thật mềm, chỉ cần hôn lên là không thể dừng lại, còn muốn ăn chúng vào miệng một cách chân thực hơn nữa.

    Anh mò ra sau lưng cô, muốn cởi khuy áo lót, nhưng vụng về cởi mãi không ra. Anh không đợi được nữa, một tay đẩy áo lót của cô lên, “phụt” một tiếng, hai khối thịt sữa bật ra. Trên khối thịt sữa trắng ngần, nổi bật lên quầng vú màu hồng, nụ hoa màu sẫm còn ẩn bên trong chưa kịp cương lên. Người đàn ông không thể kìm nén được nữa, một ngụm ngậm vào trong miệng, không ngờ lại thơm.

    Khi Hứa Uyển Diễm bị anh ngậm lấy, cô cảm nhận được một cảm giác tê dại chưa từng có từ ngực truyền đến, rồi lại truyền xuống hạ bộ, lại có thứ gì đó từ giữa hai chân cô chảy ra. Cô cảm nhận được miệng anh bao bọc lấy ngực mình, rồi dùng lưỡi liếm quầng vú của cô, tiếp đó anh ngậm lấy nụ hoa của cô, phát ra một tiếng “bóc”. Cô ngượng ngùng nhắm mắt cảm nhận, miệng phát ra những tiếng thở dốc thoải mái, hoàn toàn không dám mở mắt nhìn hành động của người đàn ông trên người. Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có tiếng liếm láp “sụt sịt” của anh.

    “Ư… Ngô Dực Phi… đừng liếm nữa.”

    “Không thoải mái sao?” Người đàn ông không rời khỏi ngực cô, không dừng lại hành động.

    “Ừm… không phải…”

    “Vậy là thoải mái?” Ngô Dực Phi từ ngực cô đi xuống, hôn lên bụng cô, nơi này cũng mềm mại, anh ngậm lấy một mảng, vừa hút vừa mút. Rồi anh mò đến quần lót của cô, chiếc quần lót ren màu trắng, thấp thoáng lộ ra hình dáng của hoa huyệt. Anh đưa tay sờ một cái, lập tức cảm nhận được người dưới thân run lên, tiếp đó mật ngọt lại ồ ạt chảy ra.

    Anh thử cởi chiếc quần lót vô nghĩa này, miệng hỏi: “Tiểu Uyển, được không?”

    “Ừm, đừng hỏi em chứ…” cô thầm trách móc người đàn ông, lúc này còn hỏi cô được không, chẳng lẽ cô nói không được sao.

    “Tiểu Uyển, lát nữa sẽ đau, có sợ không?”

    Lần đầu sẽ đau, cô biết. Sợ không? Hình như lại không sợ.

    “Không sợ… là anh thì không sợ.”

    Ngô Dực Phi không thể kìm nén được nữa. Anh một tay giữ lấy đầu cô, hôn sâu vào môi cô, một tay kéo quần lót sang một bên, mò đến khe hở ẩm ướt đó. Mật ngọt đã sớm chảy ra, làm ướt tay anh, theo sự ẩm ướt anh mò đến cửa huyệt nhỏ, thuận lợi cắm vào một ngón tay, huyệt thịt chật hẹp lập tức bao bọc lấy ngón tay anh.

    “A… thật căng,” Hứa Uyển Diễm chưa từng có trải nghiệm này, cảm giác tê dại căng trướng từ hạ thân truyền đến. Người đàn ông còn tiếp tục ra vào ngón tay, mỗi lần, cô lại cảm nhận được một cảm giác thoải mái, chua xót từ đó truyền đến.

    “… A… Ngô Dực Phi… đừng nữa, anh muốn thì mau lên.”

    “Không được, bảo bối, không làm thế này lát nữa em không chịu nổi đâu,” anh ngón tay không ngừng, hôn cô nói.

    “Anh… ừm… có kinh nghiệm quá nhỉ…”

    “Đây cũng là lần đầu tiên của anh,” anh nghe ra sự ghen tuông trong lời nói của cô.

    “Em không tin, anh giỏi quá.”

    “Đồ ngốc,” người đàn ông cười, đoán rằng cô gái trước mặt chắc chưa từng xem phim A.

    Hành động dưới tay không ngừng, nước càng ra nhiều hơn, người đàn ông lại thêm một ngón tay nữa, lập tức bị chống đỡ nhưng lại càng chặt chẽ bao bọc lấy ngón tay của người đàn ông. Ngô Dực Phi không dám dừng lại hành động của ngón tay, thầm nghĩ mới hai ngón tay đã thành ra thế này, lát nữa của anh vào, cô gái của anh có chịu nổi không.

    Hứa Uyển Diễm “a a a” kêu không ngừng, ngoài kêu ra cô dường như không làm được gì nữa. Đột nhiên, cô cảm nhận được một nếp gấp bị ngón tay của người đàn ông chọc vào, rồi cô cảm nhận một trận run rẩy, tiếp đó co thắt dữ dội, một dòng nước lớn chảy ra.

    Cô dưới ngón tay của anh đã đạt đến cực khoái đầu tiên trong đời.

    Ngô Dực Phi nhìn Hứa Uyển Diễm thở dốc, biết cô đã lên đỉnh. Anh cởi quần lót, cầm lấy thứ đã cứng ngắc, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đưa đến sờ, “Tiểu Uyển, sờ thử xem, nó thích em sờ nó.”

    “Không muốn… anh thật là…” Hứa Uyển Diễm phản kháng, cô cảm thấy thứ đó của người đàn ông rất xấu.

    Ngô Dực Phi cũng không ép, dùng thứ đó cọ vào hoa huyệt của cô, cọ lên cọ xuống, dù chưa vào, nhưng cảm giác sung sướng đó đủ để hai người phát điên. Hứa Uyển Diễm thầm than, kiểu làm tình này có nhiều trò thế sao…

    Người đàn ông dùng đầu gối tách hai chân cô ra, tạo thành một chữ M lớn, khoái cảm do anh mang lại khiến dịch trong huyệt cô càng ra nhiều hơn. Ngô Dực Phi không còn nhẫn nại nữa, nắm lấy thứ đó, nhắm vào cửa huyệt nhỏ, cắm vào.

    Chỉ vào được một chút, Hứa Uyển Diễm đã phát ra tiếng “ư ư”, “Thật căng.”

    Ngô Dực Phi cảm nhận rõ sự chật hẹp của cửa huyệt nhỏ, càng vào sâu càng chặt, siết đến mức anh suýt nữa đã bắn ra. Anh nín thở, lại hôn lên môi cô, “Bảo bối, chịu đựng một chút, chỉ đau lần này thôi,” nói xong, eo dùng sức tiến về phía trước, một phát xuyên qua màng trinh, vào được một nửa.

    Một dòng máu tươi từ nơi giao hợp của họ chảy ra.

    “A a, đau quá!” Hứa Uyển Diễm đau đớn la lớn, hóa ra cảm giác rách màng trinh lại đau như bị xé rách thế này.

    “Tiểu Uyển, đau thì cứ cào anh, cắn anh.”

    Hứa Uyển Diễm không khách sáo, một ngụm cắn vào vai Ngô Dực Phi, hai tay cào vào lưng anh, theo sự chuyển động của anh, móng tay cắm sâu vào da thịt anh.

    Ngô Dực Phi nghiến răng, một phát cắm vào hết, dù còn một chút ở bên ngoài, nhưng đối với hai người đều là lần đầu, đã rất tốt rồi.

    Hứa Uyển Diễm cảm nhận được cơn đau như bị xé rách từ hạ thân, từng cơn đau truyền đến qua dây thần kinh, cô khóc lóc hét lên: “Ngô Dực Phi em ghét anh, Ngô Dực Phi đau quá…”

    Ngô Dực Phi không dám động đậy, sợ cô càng đau hơn, nhưng cứ ở yên trong đó, bị cô chật chẽ bao bọc, siết chặt, anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi.

    Cuối cùng, anh cảm nhận được cô không còn căng thẳng như vậy nữa, cũng không còn siết chặt dữ dội nữa, mới từ từ chuyển động. Thứ đó dính đầy máu từ hạ thân cô ra vào trơn tru, hòa cùng nhịp điệu của anh. Cô cũng dần dần cảm nhận được một cảm giác khác ngoài đau đớn, tê, chua, căng.

    Đúng lúc anh định thực sự vào trạng thái, Hứa Uyển Diễm không cẩn thận siết chặt một cái, lập tức từ bốn phương tám hướng lại siết chặt lấy thứ đó của Ngô Dực Phi, anh cảm thấy mình không chịu nổi nữa. Anh đột ngột rút ra, bắn lên đùi cô.

    “Anh, xong rồi à?”

    Ngô Dực Phi muốn nói chưa xong, nhưng anh nhìn thấy hoa huyệt đỏ sưng như bánh bao của Hứa Uyển Diễm, không nỡ lại tách ra để vào nữa.

    “Anh đi tắm,” Hứa Uyển Diễm chịu đựng cơn đau giữa hai chân, nhanh chóng nhặt quần áo trên sàn rồi lao ra khỏi phòng, không để lại cho anh dù chỉ là một bóng lưng.

    Lần đầu tiên của họ, vừa giống như hoàn thành nhiệm vụ lại vừa giống như vụng trộm.

    Ngô Dực Phi cảm thấy có chút thất bại…

    Anh từ trên giường xuống mặc quần áo, nhưng trên sàn đâu còn quần áo của anh?

    Hóa ra Hứa Uyển Diễm trong lúc hoảng loạn không nhìn rõ, đã ôm hết cả quần áo đi…

    Ngôn Trí Ân

    edit tùy tâm • update tùy mood

    Ly trà sữa cho Ân

    Note

    ⚠️ Cảnh báo: Nghiêm cấm copy nội dung