Chương 14: Hoa tháng Năm (H nhẹ)
Editor: Ngôn Trí ÂnSau giờ học ngày thứ Sáu, tiễn học sinh cuối cùng về, một tuần làm việc bận rộn của cô giáo Hứa Uyển Diễm cuối cùng cũng kết thúc.
“Đi, đi mua sắm nào, trên ‘Tiểu Hồng Thư’ có mấy thương hiệu thời trang mới mở ở Phụng Thành đấy,” Châu Vũ Ái nói.
“Hôm nay tôi không đi được, lần sau sẽ đi cùng cô,” Hứa Uyển Diễm thu dọn túi xách, từ chối cô bạn.
“Không đúng! Cô Hứa, có chuyện gì thế? Không phải là đã thành đôi với anh chàng trúc mã kia rồi chứ?” Châu Vũ Ái nhạy bén ngửi thấy mùi “hóng hớt”.
“Ừm, bạn trai tôi đến đón,” Hứa Uyển Diễm thẳng thắn thừa nhận, vừa nói vừa cùng Châu Vũ Ái đi ra cổng trường.
Lúc này, cổng trường Thực nghiệm đã không còn mấy người, học sinh đã được phụ huynh đón về hết. Chiếc mô tô màu đen quen thuộc của Hứa Uyển Diễm đang đỗ bên đường đối diện cổng trường, người đàn ông quen thuộc của cô cũng đang dựa vào xe. Dù cách xa như vậy, cô vẫn có thể thấy được ý cười trong mắt anh. Anh chống hai tay lên xe, lồng ngực rắn rỏi ấy dường như lúc nào cũng chờ đợi được cô ôm lấy.
“Chậc chậc, đó là trúc mã của cô à? Cũng được đấy! Không lái ô tô mà lái mô tô, có chút thú vị,” nói rồi Châu Vũ Ái nghiêng đầu nhìn Hứa Uyển Diễm đang mỉm cười nhìn người đàn ông bên đường. Người đàn ông đó dường như cũng đang mỉm cười nhìn Hứa Uyển Diễm. Họ đang từng bước rút ngắn khoảng cách trong ánh mắt của nhau.
“Cái mùi tình yêu chua loét này! Tối nay tôi bị cô cho ăn cơm chó no rồi,” Châu Vũ Ái bĩu môi. “Nhanh chóng chốt đơn đi! Thứ Hai tuần sau kể chi tiết nhé,” nói rồi cô nháy mắt một cách bí ẩn với Hứa Uyển Diễm, lại liếc nhìn người đàn ông trước chiếc mô tô, giơ ngón tay cái với Hứa Uyển Diễm.
Hứa Uyển Diễm tạm biệt Châu Vũ Ái rồi hỏi Ngô Dực Phi: “Hôm nay anh không trực giờ cao điểm buổi tối à?”.
Ngô Dực Phi đội mũ bảo hiểm cho cô, cười nói: “Không, để dành thời gian cho bạn gái.”
Hứa Uyển Diễm bây giờ ngồi xe mô tô của Ngô Dực Phi đã thành thạo hơn nhiều, chỉ cần nhẹ nhàng bước một bước là đã ngồi lên. Ngô Dực Phi lên xe, đặt hai tay của Hứa Uyển Diễm lên ngực mình, vặn ga, chiếc mô tô lao đi.
Ngô Dực Phi đưa Hứa Uyển Diễm đến một quán ăn nhỏ bán món Triều Châu ở rìa khu phố cổ và khu đô thị mới của Phụng Thành. Chủ quán là một cặp vợ chồng người Triều Châu, đã đến Phụng Thành kinh doanh quán này hơn mười năm, tiếng tăm luôn rất tốt. Hứa Uyển Diễm thường xuyên lướt thấy quán này trên mạng xã hội, nghe nói rất nổi tiếng, khó đặt bàn, không ngờ Ngô Dực Phi lại đưa cô vào quán một cách quen thuộc, tìm được chỗ ngồi.
“Quán này nổi tiếng lắm đấy, nghe nói phải đặt trước rất lâu.”
“Đúng vậy, anh đặt mấy ngày trước rồi,” Ngô Dực Phi nói rồi đưa thực đơn cho Hứa Uyển Diễm để cô gọi món.
“Sao anh biết em muốn đến quán này?” Hứa Uyển Diễm không hiểu tại sao Ngô Dực Phi lại đặt bàn trước mấy ngày.
“Không biết. Nhưng anh thích ở đây, anh muốn đưa em đi hết những nơi anh thích.”
Anh nói một cách tự nhiên, vừa nói vừa hỏi chủ quán những nguyên liệu nào mới về. Hứa Uyển Diễm nghe xong không kìm được mà đỏ mặt.
Ngô Dực Phi nhìn thấy dáng vẻ của cô, “Đừng vội đỏ mặt, gọi món trước đã.”
… Hứa Uyển Diễm thầm nghĩ, Đại Phi đáng ghét.
Buổi tối, khu phố cổ Phụng Thành từng rất náo nhiệt, đặc biệt là nơi không xa quán ăn của họ có một con phố chợ đêm nổi tiếng, đã có từ khi Ngô Dực Phi và Hứa Uyển Diễm còn nhỏ. Nhưng sau mấy năm dịch bệnh, trước đây từng náo nhiệt bao nhiêu, bây giờ lại vắng vẻ bấy nhiêu. Đi trên con đường nhỏ của chợ đêm vắng hoe, những dấu vết của các gian hàng vẫn còn đó, ký ức tích lũy qua nhiều năm không dễ gì phai nhạt.
Đi xuyên qua phố chợ đêm, chính là công viên Vành Đai ở phía đông của Phụng Thành.
Ngô Dực Phi nắm tay Hứa Uyển Diễm, đi qua khu chợ đêm mà họ đã đến rất nhiều lần thời thơ ấu.
“Hồi nhỏ em thích đến đây chơi nhất, không ngờ có ngày lại vắng vẻ thế này.”
“Anh nhớ có một lần, em ăn từ đầu đến cuối, tối về nhà nôn cả đêm,” Ngô Dực Phi luôn nhớ rất rõ những chuyện đã qua của Hứa Uyển Diễm, dù là những “lịch sử đen” mà Hứa Uyển Diễm không muốn nhớ lại.
“Lúc đó còn nhỏ mà, mắt to hơn bụng, cứ nghĩ mình ăn được, ăn đến cuối cùng bụng sắp vỡ ra.”
“Bây giờ cũng thế, mắt to hơn bụng, vừa nãy gọi bao nhiêu món mà chỉ ăn mấy miếng.”
“Nhưng bây giờ em không ăn đến no căng nữa, vì có anh,” Hứa Uyển Diễm cười tủm tỉm nhìn Ngô Dực Phi, anh ăn rất khỏe, những món cô ăn không hết đều vào bụng anh.
“Em ăn thừa bao nhiêu anh cũng ăn hết, nhưng em cũng phải ăn nhiều vào, gầy quá,” Ngô Dực Phi xót xa nhìn bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, mềm mại không xương. Anh thích nắm trọn bàn tay cô như thế này, chứ không phải đan mười ngón tay, dường như làm vậy có thể bảo vệ cô tốt hơn.
“Em không gầy đâu, bụng nhiều mỡ lắm,” cô nói rồi dùng tay kia chọc vào bụng mình. Ngô Dực Phi cũng thuận theo tay cô mà sờ một cái.
Khoảnh khắc bàn tay to lớn của anh chạm vào bụng cô, cả hai đều có chút giật mình. Dù đã xác định quan hệ, họ có nắm tay, ôm, hôn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó, những tiếp xúc khác chưa từng có. Họ nhìn nhau, một tia hoang mang truyền qua ánh mắt. Ngô Dực Phi ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng. Công viên Vành Đai lúc này hiện ra trước mắt họ.
Công viên Vành Đai phía đông trồng rất nhiều hoa thược dược. Tháng Năm, những cây hoa quế đã qua mùa nở ra những chiếc lá xanh mướt, liễu rủ và phong hương xen kẽ nhau. Giữa một mảng xanh rộng lớn, những đóa thược dược hồng nở rộ, thu hút không ít du khách. Nhưng năm nay, số người đến xem hoa thược dược đã giảm đi rất nhiều. Mọi người đều ngầm hiểu, đôi khi thứ đáng sợ thật sự không phải là virus hữu hình.
Hứa Uyển Diễm đứng lại trước một bụi hoa thược dược. Cô không hiểu về hoa, nhưng nhìn những đóa thược dược không ai ngắm trước mặt, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.
“Công viên Vành Đai vắng người hơn nhiều.”
Nhưng Ngô Dực Phi không nghĩ về những điều đó, anh đã mấy ngày rồi chưa được hôn cô gái của mình.
“Vắng người không tốt sao,” anh ôm Hứa Uyển Diễm vào lòng, cúi xuống nhìn cô, trong mắt chứa đựng sự nóng bỏng như có thể làm tan chảy cô, ý muốn gì đã rõ ràng.
Hai gương mặt đẹp nghiêng gần kề nhau, anh có thể thấy hàng mi cô run rẩy, cô có thể thấy rõ những sợi râu xanh lún phún dưới cằm anh. Anh dùng môi mình tìm đến môi cô, hôn lên.
Họ hôn nhau dưới bụi cây, tiếng côn trùng và chim hót vang lên bên cạnh, nhưng họ chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau, và tiếng môi lưỡi giao hòa. Ngô Dực Phi tăng thêm sức, lưỡi anh luồn vào miệng Hứa Uyển Diễm, từng chút một, từ chân răng từ từ tiến vào khoang miệng cô rồi bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ bé đang lúng túng, giống như cô gái nhỏ đang lúng túng trong lòng anh lúc này. Anh dùng sức dùng lưỡi câu lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, đồng thời ôm chặt người trong lòng, một tay ôm lấy bờ vai hẹp của cô, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ, giam cô trong vòng tay mình.
Anh không biết mệt mỏi dùng lưỡi câu lấy lưỡi cô, quấn lấy lưỡi cô.
Hứa Uyển Diễm chưa từng biết hôn còn có thể như thế này. Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn ở nhà cô lần trước. Nụ hôn hôm nay của Ngô Dực Phi quá nồng nhiệt, quá nóng bỏng, còn mang theo một thứ ham muốn mà cô không thể trốn tránh. Cô dường như cũng không muốn trốn nữa. Cô hiểu ra, đây chính là sự khao khát tiếp xúc mà Châu Vũ Ái nói, đây chính là ham muốn.
Cô không biết từ lúc nào đã tham gia vào trò chơi đầu lưỡi này, vụng về tương tác với anh, hai tay ôm lấy lưng anh, nhưng lại không ôm chặt, như thể chỉ đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
Có lẽ cảm giác vuốt ve đã khiến Ngô Dực Phi cảm nhận được điều gì đó, có lẽ anh nhận ra cô gái nhỏ trong lòng sắp thiếu oxy, anh rời khỏi môi cô. Hai đôi môi đột ngột tách ra, còn vương lại một sợi chỉ bạc bên khóe môi Hứa Uyển Diễm. Anh cười cúi xuống nhìn cô, cô ngượng ngùng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, hờn dỗi nói ghét bị hôn ướt át. Nghe xong, nụ cười của Ngô Dực Phi càng lớn hơn. Người đàn ông lạnh lùng, nói gì cũng một giọng một biểu cảm đã sớm biến mất trước mặt cô, nụ cười của anh lúc này giống như cơn gió đêm, nhẹ nhàng, ấm áp.
Anh đưa một tay lên lau đi vết nước trên môi cô, nhưng không rời đi, mà tỉ mỉ vuốt ve đôi môi mềm mại mà mình vừa dùng lưỡi và môi chạm vào, vẫn mềm mại, vẫn đỏ mọng như vậy. “Ướt rồi thì không ướt nữa, ừm?” Tiếng “ừm” của anh mang theo giọng mũi nặng và hơi khàn, Hứa Uyển Diễm có chút không chịu nổi. Thật ra cô đã sớm không chịu nổi rồi, trong nụ hôn của anh, cô đã tan thành một vũng nước mềm.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ “ừm” một tiếng, coi như đáp lại anh. Cô khẽ dựa vào vai anh, không chạm vào nhiều, nhưng Ngô Dực Phi lại ôm chặt cô vào vai mình. Hứa Uyển Diễm hơi dùng sức ôm lấy anh, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ “thình thịch” từ lồng ngực anh, có chút nhanh, nhưng rất hay. Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình rất thích vòng tay của anh, rộng lớn, ấm áp, cho cô một thế giới bình yên mà cô mong muốn.
Nhưng làm sao cô biết được, đàn ông trong chuyện tình cảm còn mãnh liệt hơn phụ nữ nhiều. Ngô Dực Phi ngay từ lúc hôn cô đã cứng lên rồi, bây giờ sau một nụ hôn, anh càng cứng đến phát đau.