Chương 12: Biển và Trời
Editor: Ngôn Trí ÂnKhu vực Mai Nam vốn là một khu chung cư cũ nằm trong khu đô thị mới của Phụng Thành. Khi chính quyền thành phố quy hoạch nơi này thành khu thương mại mới, Mai Nam vừa mới được xây xong. Theo thời gian, sự phát triển của khu thương mại cùng sự tập trung của sinh viên các trường đại học lân cận, nơi đây ngày càng sầm uất, giá nhà cũng ngày càng cao. Nếu không nhờ mẹ của Hứa Uyển Diễm ra tay sớm, có lẽ bây giờ cũng không thể mua nổi một căn nhà ở Mai Nam.
Hứa Uyển Diễm ở trên tầng 15, một tầng có hai thang máy và bốn căn hộ. An ninh và vệ sinh cơ bản đều được đảm bảo.
Ngô Dực Phi theo Hứa Uyển Diễm lên nhà cô. Căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, vẫn giữ nguyên lối trang trí của chủ cũ. Hứa Uyển Diễm không muốn dùng tiền của bố mẹ để sửa sang, cô tự mình tiết kiệm, đủ tiền thì lại sắm thêm một món đồ nội thất mà cô thích.
Cô mời Ngô Dực Phi ngồi xuống ghế sofa, “Cái này là em vừa mới đủ tiền tiết kiệm để đổi, bước tiếp theo em định tiết kiệm tiền để đổi giường.”
Ngô Dực Phi nhìn thấy trong phòng đâu đâu cũng phảng phất hơi thở cuộc sống của Hứa Uyển Diễm: búp bê Totoro đặt trên kệ tivi, tấm thảm hình mèo con đáng yêu, trên ghế sofa có một chiếc gối ôm hình gấu trúc nhỏ…
Hứa Uyển Diễm đi vào bếp, bật bếp ga đun nước. Ngô Dực Phi thấy trong bếp của cô có đầy đủ dụng cụ, nồi niêu, trông có vẻ như thường xuyên nấu nướng, điều này có chút ngoài dự đoán của anh. Anh cứ nghĩ con gái bây giờ không thích vào bếp. Nhưng Tiểu Uyển của anh đã khiến anh bất ngờ không ít lần, ví dụ như lời mời hôm nay.
“Anh ăn hoành thánh nhé? “
“Được, anh không kén ăn.”
“Hôm nay không có thời gian, lần sau em sẽ trổ tài cho anh xem. Tài nấu nướng của em cũng khá lắm đấy nhé.”
Còn có lần sau? Ngô Dực Phi trong lòng mừng như điên.
Anh nhìn bóng lưng cô đang bận rộn nấu hoành thánh trong bếp, một luồng hơi ấm dâng lên trong lòng. Đây chính là tình yêu và cuộc sống anh hằng mơ ước. Nếu họ kết hôn, liệu mỗi đêm cô có nấu cho anh bát mì khuya không?
Cả hai đều không nói gì, Hứa Uyển Diễm bận rộn trong bếp, Ngô Dực Phi bận rộn ngoài bếp ngắm cô.
Vài phút sau, Hứa Uyển Diễm bưng một bát hoành thánh nhỏ có rong biển và hành lá lên bàn ăn.
“Oa, nóng quá,” Hứa Uyển Diễm kêu lên. Ngô Dực Phi trực tiếp đưa tay đỡ lấy bát.
“Nếm thử nhanh đi! Hoành thánh tuy là bà ngoại em gói, nhưng nước dùng là bí quyết của em đấy, món này gọi là hoành thánh canh thần tiên.” Hứa Uyển Diễm không giấu được vẻ đắc ý.
Ngô Dực Phi nếm thử một miếng, quả thực rất ngon. “Ngon thật! Có thể mở quán rồi đấy, tên là ‘Hoành thánh Tiểu Uyển’.” Hứa Uyển Diễm rất thích lời khen này, cười nói “Tiểu Uyển” nghe có vẻ hơi keo kiệt.
Ngô Dực Phi ăn rất nhanh, huống hồ lại là một bát hoành thánh canh thần tiên như thế này, chẳng mấy chốc anh đã ăn xong. Sau đó, anh rất tự giác mang bát vào bếp rửa. Hứa Uyển Diễm đứng sau lưng anh nói không cần, Ngô Dực Phi không đồng ý, trực tiếp rửa sạch bát. Hứa Uyển Diễm nhìn dáng vẻ rửa bát của anh, lòng cô chợt ấm áp. Cô thích nấu ăn nhưng ghét rửa bát, cuộc sống trong mơ của cô là tìm được một người đàn ông rửa bát cho mình. Cô nấu ăn, anh rửa bát, giống như bây giờ.
Nhận ra được tâm ý của mình, Hứa Uyển Diễm có chút ngượng ngùng. Cô hỏi Ngô Dực Phi: “Chuyện tiết học ngoại khóa anh định giúp em thế nào?”
Ngô Dực Phi rửa xong bát, vừa lau tay vừa trả lời: “Đơn giản, em đưa học sinh đến đội cảnh sát giao thông trải nghiệm một vòng, tham quan đội, rồi xem công việc hàng ngày của cảnh sát giao thông.”
Hứa Uyển Diễm cảm thấy nếu không có Ngô Dực Phi, lần này cô chắc chắn tiêu rồi, không chừng sự nghiệp giáo viên thật sự sẽ kết thúc. Cô thở dài một hơi.
“Cảm ơn anh… Haiz, nếu không có anh, lần này em chết chắc rồi. Anh nói xem, tại sao cô Tôn lại có ác cảm với em lớn như vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?”
“Vì bà ta lòng dạ đen tối, ghen tị với em.” Ngô Dực Phi trả lời một cách nhẹ nhàng.
“A? Thật sao, sao em không nhìn ra…” Hứa Uyển Diễm có chút kinh ngạc trước câu trả lời của Ngô Dực Phi.
“Vì em lòng dạ lương thiện, em dùng chính mình để nhìn người khác, sẽ nghĩ rằng ai cũng giống như em. Thực ra, sự đen tối của lòng người ở khắp mọi nơi.”
“Nhưng thế giới này chẳng phải cũng có người tốt sao? Nếu nhìn ai cũng là người xấu, chẳng phải là vu oan cho người tốt sao.” Hứa Uyển Diễm lại bắt đầu không hiểu.
“Ừm,” Ngô Dực Phi suy nghĩ một lúc, “Thế giới này không phải chỉ có đen và trắng, con người lại càng là sự hòa trộn giữa đen và trắng. Người tốt không hoàn toàn tốt, người xấu cũng không hoàn toàn xấu.”
“Nhưng em không phân biệt được người tốt người xấu… Trong ‘Chuyện cũ thành Nam’, Anh Tử nói cô bé không phân biệt được biển và trời cũng như không phân biệt được người tốt người xấu, em cũng không phân biệt được… Nhưng Anh Tử chỉ là một đứa trẻ, còn em đã 24 rồi…” Hứa Uyển Diễm cảm thấy mình thật vô dụng.
“Phân không rõ thì đừng phân nữa. Có dịp chúng ta ra biển, có lẽ khi đến đó, nhìn biển trời một màu em sẽ hiểu.”
Biển trời một màu… Trong đầu Hứa Uyển Diễm phác họa ra một khung cảnh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nghĩ đến cảnh mình và Ngô Dực Phi đi dạo trên bãi biển: họ đi dạo lúc hoàng hôn, dưới ánh ráng đỏ của biển trời một màu, đi một lúc có lẽ Ngô Dực Phi sẽ nắm lấy tay cô…
Nghĩ đến đây, Hứa Uyển Diễm đột nhiên thông suốt một điều gì đó.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dưới hàng mi dài lúc này đang lóe lên một thứ ánh sáng chuyên chú, nhìn thẳng vào Ngô Dực Phi.
Ngô Dực Phi cảm thấy tim mình đập dữ dội trong khoảnh khắc, “thình thịch, thình thịch” như gõ trống. Anh thấy đôi mắt ấy đang truyền cho anh một tín hiệu, một tín hiệu thuộc về riêng họ.