Chương 10: Đêm Nam Sơn (Mộng xuân H)
Editor: Ngôn Trí ÂnGió đêm tháng Tư thổi tung vạt áo của Ngô Dực Phi. Sau khi đưa Hứa Uyển Diễm về, anh không về nhà ngay mà đến điểm cao nhất của Phụng Thành, núi Nam Sơn.
Núi Nam Sơn rất nổi tiếng ở Phụng Thành, buổi tối cuối tuần vẫn có không ít người leo núi. Con đường nhỏ phía sau núi là “địa bàn” của những người đam mê mô tô. Ngô Dực Phi lao nhanh trên con đường quanh co, gió rít bên tai. Dù đêm tháng Tư vẫn còn hơi se lạnh, nhưng trái tim nóng rực của Ngô Dực Phi lại không thể nào bình tĩnh lại được. Anh leo lên đỉnh núi, nhìn ánh đèn neon của thành phố Phụng Thành về đêm, cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng cháy càng dữ dội. Đột nhiên, tiếng thông báo của Wechat phá vỡ sự tĩnh lặng. Ngô Dực Phi nhìn thấy tin nhắn liền mỉm cười.
[Cô nàng ngốc nghếch]: Anh về đến nhà chưa? Cảm ơn anh đã đưa em về.
[Anh chàng khó ở]: Vừa đến, không có gì, nghỉ ngơi sớm đi.
[Cô nàng ngốc nghếch]: Em cũng chuẩn bị đi tắm rồi ngủ đây, mai lại là thứ Hai phiền phức.
Ngay sau đó là một sticker hình thỏ con đang buồn bực. Ngô Dực Phi vuốt ve màn hình, như thể đang chạm vào gương mặt mịn màng, trắng ngần của Hứa Uyển Diễm.
[Anh chàng khó ở]: Cô nàng ngốc nghếch không được không vui đâu nhé, không vui là “độc quyền” của anh chàng khó ở rồi.
Nghĩ ngợi, anh lại tìm một sticker hình ôm rồi gửi qua.
Hứa Uyển Diễm nhìn thấy sticker Ngô Dực Phi gửi liền bật cười, không ngờ anh cũng biết dùng sticker. Hứa Uyển Diễm lại gửi cho anh một lời chúc ngủ ngon, rồi vui vẻ đi tắm.
Dòng nước ấm áp xối lên người Hứa Uyển Diễm. Cô cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay thật không thể tin nổi, duyên phận đời người đúng là thật kỳ diệu. Ngô Dực Phi bây giờ, không chỉ là người anh trai thời thơ ấu mà cô tìm lại được, mà còn là một người đàn ông trưởng thành có một sức hút khó tả đối với cô.
Đêm đó, Hứa Uyển Diễm ngủ rất ngon. Trong mơ, cô trở về Ngõ Bách Hoa, cùng Ngô Dực Phi đuổi bắt, nô đùa, cười vui vẻ trong ngõ.
Nhưng đêm đó, Ngô Dực Phi lại mất ngủ.
Anh nằm trên giường nhìn lên trần nhà trắng toát, trong đầu toàn là Hứa Uyển Diễm, gương mặt cô, bàn tay cô, đôi mắt cô, nụ cười của cô. Ngô Dực Phi cảm thấy mình đã trúng độc, một loại độc mang tên Hứa Uyển Diễm.
Trong cơn mơ màng, Ngô Dực Phi nghe thấy Hứa Uyển Diễm gọi anh: “Đại ca Phi”. Ngô Dực Phi bật dậy khỏi giường, “Tiểu Uyển, sao em lại đến đây?”
“Em đến tìm anh, bao nhiêu năm không gặp, anh không nhớ em à?” Hứa Uyển Diễm đi đến bên cạnh anh. Anh ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn cô, cô đứng bên giường cúi đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Tiểu Uyển…” Ngô Dực Phi cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể mình, bắt đầu từ nơi hạ bộ, lan dần đến bụng, ngực và tim, anh cảm thấy mình sắp nổ tung.
Anh nhanh chóng và mạnh mẽ ôm lấy đầu cô, áp về phía mình. Môi anh trực tiếp bao phủ lấy đôi môi anh đào của cô. Anh hôn cô một cách mãnh liệt, không chừa một khe hở, lưỡi nhanh chóng khuấy động trong khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Anh ngả người ra sau giường, cô thuận thế nằm lên người anh. Bàn tay to lớn của người đàn ông mò đến ngực người phụ nữ, mạnh mẽ xoa nắn. Đôi gò bồng đào của cô vừa mềm vừa lớn, biến đổi hình dạng trong tay anh. Người phụ nữ trên người bị anh hôn một cách mạnh mẽ, đôi gò bồng đào mềm mại bị anh xoa nắn, miệng bất giác phát ra những tiếng nức nở. Người đàn ông nghe thấy, hạ thân càng cứng hơn, cứng đến phát đau. Anh nhanh chóng ôm người phụ nữ lật người, biến thành cô nằm dưới giường, anh đè lên người cô. Anh vừa hôn cô, vừa vén váy cô lên, để lộ thân thể trắng ngần, mềm mại như lụa. Anh mò đến khe hở giữa hai chân cô, nơi đó đã truyền đến một cảm giác ẩm ướt. Nụ hôn của anh từ môi cô đi xuống, cổ, xương quai xanh, đôi gò bồng đào kiêu hãnh, bụng phẳng, cho đến thung lũng mật ngọt chưa từng ai chạm đến. Anh chống hai tay lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ nhỏ bé đang thở dốc dưới thân. Người phụ nữ mở đôi mắt mơ màng, ngọt ngào gọi anh: “Đại ca Phi”. Người đàn ông không thể kìm nén được nữa, kéo quần lót của người phụ nữ sang một bên, xoa nắn những nếp gấp mềm mại, một tay ướt đẫm, hạt đậu nhỏ phía trước đã lặng lẽ cương lên. Người đàn ông dùng sức xoa nắn theo vòng tròn, người phụ nữ phát ra những tiếng rên rỉ và thở dốc quyến rũ. Lại mò đến khe hở, đã mở ra một lối vào nhỏ cho anh, một dòng suối xuân chảy ra. Người đàn ông cởi quần lót, cây thịt thô dài “phụt” một tiếng đứng thẳng lên, vỗ về, xoa nắn trên những nếp gấp, người phụ nữ rên rỉ liên tục, dòng suối xuân ồ ạt làm ướt thân gậy. Anh dùng sức ở hông, một phát cắm thẳng vào, toàn bộ cắm vào huyệt nhỏ hẹp, ẩm ướt. Thật chặt, thật ướt, thật trơn. Người đàn ông lập tức ra vào mạnh mẽ, rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào toàn bộ, vừa nhanh vừa mạnh. Người phụ nữ phát ra những tiếng “a a a”, mật ngọt cũng càng thêm tràn trề. Chỉ một tư thế, người đàn ông đã không biết mệt mỏi mà cắm vào mấy trăm lần, khiến người phụ nữ kinh hô một trận, người đàn ông cảm nhận được bên trong huyệt co thắt một trận, siết chặt lấy gậy thịt của anh, cảm giác tê dại từ xương cụt lan ra. Sau khi cô lên đỉnh, anh cũng bắn ra…
Sáng hôm sau, Ngô Dực Phi thấy quần lót của mình dựng lên một chiếc lều cao, trên đó còn có mùi vị quen thuộc và vết tích màu trắng. Điều đó cho anh biết, anh đã mộng tinh. Vì giấc xuân mộng tối qua, Hứa Uyển Diễm trong mơ đã rên rỉ dưới thân anh.
Anh không kìm được mà có chút bực bội. Đã không còn là cậu thiếu niên mười mấy tuổi nữa, nhưng nghĩ đến cô vẫn không thể kìm nén được. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng một trận nước lạnh để làm mình bình tĩnh lại.