Chương 20: Đường Hoa Viên (H nhẹ)
Editor: Ngôn Trí ÂnKhi Phụng Thành tiến hành cải tạo khu phố cổ vài năm trước, trụ sở Đội Cảnh sát giao thông đã được dời đến đường Hoa Viên ở khu đô thị mới phía Đông.
Sau khi trực xong giờ cao điểm buổi tối, Ngô Dực Phi trở về đội, thay đồng phục và chuẩn bị về nhà.
Đoạn phim tuyên truyền mà anh đóng vai chính đang được phát trên màn hình ở cổng tầng một của đội. Dưới màn hình còn có tấm standee “Phụng Thành đẹp nhất, do tôi bảo vệ”, hình ảnh của Ngô Dực Phi đứng ở giữa, trông vừa oai phong vừa đẹp trai.
Đồng nghiệp đều cảm nhận được sự vui vẻ của Ngô Dực Phi. Gương mặt tảng băng vạn năm của anh gần đây thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Ban đầu mọi người còn không quen, cảm thấy anh cười trông còn đáng sợ hơn, nhưng khi tần suất khóe miệng anh nhếch lên tăng lên, mọi người mới nhận ra, hóa ra “tảng băng” cũng có lòng hư vinh. Các nữ cảnh sát trẻ trong đội đã sớm bàn tán riêng rằng Ngô Dực Phi là “hot boy” của ngành công an Phụng Thành, tiếc là tính cách anh quá lạnh lùng, dù đối xử với mọi người lịch sự nhưng lại xa cách ngàn dặm, nhiều cô gái muốn theo đuổi anh đều phải chùn bước. Thấy anh gần đây cười nhiều hơn, họ đều nghĩ có lẽ anh đã thay đổi tính nết vì danh tiếng.
Ngô Dực Phi khi cởi đồng phục thích mặc áo thun, thoải mái và tiện lợi. Tất nhiên, dù anh mặc áo thun gì, thân hình rắn chắc của anh vẫn căng phồng, đeo thêm kính râm, trông vừa ngầu vừa đẹp trai. Anh cúi đầu mỉm cười nhắn tin Wechat, mở loa ngoài, nghe giọng một cô gái đang tức giận nói một tràng, anh nghe xong không hề tức giận, ngược lại còn cười vui hơn.
Một nữ cảnh sát không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh anh, cùng anh bước ra khỏi tòa nhà của đội, thăm dò hỏi: “Đội trưởng Ngô, gần đây thấy anh lúc nào cũng tươi cười.” Ngô Dực Phi “ừm” một tiếng coi như trả lời, gõ một dòng chữ trả lời Wechat. Nữ cảnh sát có chút ngượng ngùng, “Đoạn phim tuyên truyền lần này rất hot trên mạng, Đội trưởng Ngô, anh đã làm cho đội cảnh sát giao thông của chúng ta nổi tiếng theo luôn rồi đấy!” Nữ cảnh sát chân thành khen ngợi. Ngô Dực Phi vẫn “ừm” một tiếng. Wechat lại có một tin nhắn thoại, anh mở chế độ loa ngoài, giọng cô gái bên kia vang lên: “Em nói cho anh biết, ngày mai em sẽ về nhà ở, dù có trải chiếu ngủ dưới sàn em cũng không ở chỗ anh nữa!”
Nữ cảnh sát nghe xong sững người, ngượng đến mức ngón chân có thể đào được cả Vạn Lý Trường Thành. Ngô Dực Phi cuối cùng cũng không chỉ nói một tiếng “ừm” nữa, anh cười thoải mái nói: “Bạn gái, đang giận dỗi thôi,” nói xong, anh sải bước ra khỏi khuôn viên đội cảnh sát giao thông.
Căn hộ của Ngô Dực Phi chỉ cách đội cảnh sát giao thông hai con phố. Tòa nhà này do một công ty bất động sản nổi tiếng phát triển, từ quản lý đến trang trí chi tiết đều vừa nhân văn vừa hiện đại.
Anh ở trong một căn hộ duplex trên tầng 20, diện tích không lớn, một bức tường kính lớn từ trần đến sàn xuyên suốt hai tầng, tầm nhìn và ánh sáng rất tốt. Tầng một ngoài nhà bếp, nhà vệ sinh, còn có một phòng khách lớn không gian mở. Chỉ một mình Ngô Dực Phi ở, anh còn dành một khu riêng để tập gym. Tầng hai là phòng ngủ chính và nhà vệ sinh chính, đặt đồ nội thất phòng ngủ, trong đó có chiếc giường cùng hãng mà anh đã đưa Hứa Uyển Diễm đi mua, chỉ khác là của anh màu đen.
Ngô Dực Phi thề với trời, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa Hứa Uyển Diễm về nhà sống chung.
Tất cả chỉ là một tai nạn.
Nguyên nhân là do chiếc giường đó, hoặc có lẽ không hoàn toàn là do nó.
Nếu phải tìm ra người chịu trách nhiệm, Ngô Dực Phi nghĩ có lẽ anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Rốt cuộc, anh cứ nhìn thấy Hứa Uyển Diễm là lại dễ dàng mất kiểm soát, chỉ muốn đè cô xuống người. Thành thật mà nói, với một người đàn ông thẳng, khỏe mạnh, đến hai mươi mấy tuổi mới “khai trai”, việc không muốn ôm bạn gái làm tình mỗi ngày là điều không thể. Nhưng Ngô Dực Phi chưa từng nghĩ sẽ sống chung với Hứa Uyển Diễm, hoặc là chưa từng nghĩ sẽ sống chung nhanh như vậy. Anh hiểu Hứa Uyển Diễm, phải từ từ, nước chảy thành sông thì họ mới có thể ở cùng nhau. Anh đã hình dung tình yêu của họ là, mỗi cuối tuần đến nhà cô hoặc nhà anh, hai người quấn quýt bên nhau hai ngày đã rất hạnh phúc rồi.
Nhưng anh không ngờ mình lại có “miệng quạ đen”, giường thật sự sập, anh thật sự đã “lừa” cô gái về nhà.
Đã đưa người về nhà rồi, anh không thể không làm gì được.
Tối thứ Bảy đó, Hứa Uyển Diễm đến căn hộ của Ngô Dực Phi. Có lẽ vì đã mệt mỏi cả một ngày, có lẽ vì lần làm tình buổi sáng khiến họ vẫn còn sợ hãi, hai người chỉ đơn giản đắp chăn ngủ một đêm.
Nhưng đến tối Chủ nhật khi đi ngủ, Ngô Dực Phi đã bắt đầu rục rịch. Hứa Uyển Diễm không chịu, nói ngày mai là thứ Hai, cô phải đến trường sớm. Ngô Dực Phi nghe xong không nói gì, cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ ôm Hứa Uyển Diễm cọ cọ, vừa cọ vừa hôn nhẹ, hôn một cách vô cùng dịu dàng. Hứa Uyển Diễm cảm thấy anh như một con chó lớn, hôn cô rất phiền, liền dùng sức đẩy Ngô Dực Phi ra. Ngô Dực Phi một tay nắm lấy tay cô, hôn lên một cách mạnh mẽ, từ mặt hôn đến tai, vòng quanh tai cô mà liếm mút. Lần đầu tiên anh đã phát hiện ra, tai cô rất nhạy cảm. Hứa Uyển Diễm không chịu nổi, cả người lập tức mềm nhũn. Sau đó, bị đè xuống làm một lần. Ngô Dực Phi cuối cùng vẫn sợ Hứa Uyển Diễm tức giận, chỉ làm một lần. Sáng thứ Hai hôm sau, Ngô Dực Phi ân cần dậy sớm mua bữa sáng cho Hứa Uyển Diễm, rồi lái mô tô đưa người đi làm.
Hứa Uyển Diễm không hiểu, tại sao Ngô Dực Phi lại thích làm tình đến thế. Cô đến ở nhà anh mấy ngày thì họ đã làm mấy ngày. Hai lần đầu của họ đúng là không tốt lắm, nhưng những lần sau, cô quả thực cũng rất thoải mái. Nhưng thoải mái thì thoải mái, cũng không đến mức ngày nào cũng làm chứ?
Ngô Dực Phi lại là một người bạn trai chăm sóc cô hết mực. Rốt cuộc, vì để đưa cô đi làm mà anh đã cố tình đổi ca trực vào giờ cao điểm buổi sáng.
Thế là, cuộc sống của họ ở nhà Ngô Dực Phi biến thành: Hứa Uyển Diễm tức giận vì Ngô Dực Phi cứ lôi cô làm tình, Ngô Dực Phi liền đến dỗ dành ngọt ngào, dỗ dành một hồi lại làm tình, rồi sáng hôm sau anh lại ngoan ngoãn chuẩn bị bữa sáng, đưa đi làm một lèo, khiến Hứa Uyển Diễm muốn tức giận cũng không được.
“Tiểu Uyển, anh về rồi. Xem anh mang gì về này?” Ngô Dực Phi rất biết dỗ người, nghe thấy giọng Hứa Uyển Diễm trong Wechat rất tức giận, anh liền rẽ qua tiệm bánh ngọt mà cô thích nhất.
Hứa Uyển Diễm ngồi trên ghế sofa, không thèm quay đầu lại, trực tiếp ném cho anh một chiếc gối ôm.
Ngô Dực Phi cười tủm tỉm đỡ lấy gối ôm, đặt chiếc bánh phô mai mới ra lò lên bàn trà.
“Cô nàng ngốc nghếch của anh lại biến thành cô nàng khó ở rồi.”
Hứa Uyển Diễm lườm anh một cái, lại cầm gối ôm lên đập anh tới tấp, vừa đập vừa mắng: “Đồ khốn, đều tại anh, bây giờ em nói cũng không rõ nữa.”
Ngô Dực Phi đối với mọi cơn tức giận của Hứa Uyển Diễm đều chấp nhận hết, giống như bây giờ. Anh để cô đập một lúc, rồi một tay ôm lấy cô, thân mật hôn lên tóc, trán và tai cô, rồi thổi hơi vào tai cô nói: “Đều tại anh, ừm, bảo bối đừng giận nữa nhé.”
Ngô Dực Phi hiểu lòng người, nếu phụ nữ không tức giận vì vấn đề nguyên tắc, thì nhất định phải mặt dày dỗ dành. Dỗ dành xong rồi lại làm tình. Trương Linh chẳng phải đã nói sao, “làm tình là con đường dẫn đến tâm hồn của phụ nữ”, không có gì là một trận làm tình không giải quyết được, nếu không được thì hai trận. Tất nhiên, anh cũng rất hiểu tất cả mọi thứ của Hứa Uyển Diễm.
Anh vừa thổi hơi, nửa người Hứa Uyển Diễm đã tê dại. Tai là một trong những điểm nhạy cảm của cô. Chỉ cần Ngô Dực Phi thổi hơi hoặc ngậm lấy tai cô, cô như bị hạ thuốc mê, mềm nhũn mặc anh sắp đặt. Ví dụ như, lúc này. Cô được anh ôm vào lòng, đầu ngón tay vô lực nắm lấy vạt áo anh, đã ướt át rồi, miệng phát ra một tiếng “ừm”.