Chương 1
Editor: Ngôn Trí ÂnTháng Tư là mùa đẹp nhất, dễ chịu nhất ở Phụng Thành.
Hết một đợt đào, hải đường khoe sắc, lại đến lượt anh đào chiếm lĩnh đất trời. Ngọc lan còn chưa kịp tàn, tường vi đã vội nối gót. Từ tháng Ba, cả thành phố như chìm trong biển hoa hồng và trắng, đôi khi điểm xuyết thêm chút sắc vàng của những đóa cải dầu với sức sống mãnh liệt nơi góc phố.
Ngõ Bách Hoa là một con ngõ cũ trong khu phố cổ của Phụng Thành. Đúng như tên gọi, đây là một con ngõ ngập hoa khoe sắc. Hầu như loài hoa nào có ở Phụng Thành, Ngõ Bách Hoa đều có đủ. Giờ đang là giữa tháng Tư, đúng mùa tường vi nở rộ. Những đóa hoa hồng đậm nhạt, chen cùng lá xanh biếc, bung nở dưới những bức tường cũ kỹ của Ngõ Bách Hoa.
Tường cũ của Ngõ Bách Hoa, từng một thời xám xịt màu mưa nắng, như chứng nhân cho bao đổi dời của thành phố và những phận người ngược xuôi trong ngõ. Thế rồi chẳng biết tự bao giờ, cơn gió “cải tạo phố cũ” đã thổi đến, biến những bức tường xám thành một màu xanh biếc — một màu xanh trong veo, thuần khiết khác hẳn với màu trời, một màu xanh có độ bão hòa cực cao. Khi những đóa tường vi nở rộ trên nền xanh ấy, người ta ngỡ như mình đang lạc bước đến Địa Trung Hải. Điều đó vô tình đã tạo nên một diện mạo mới cho Ngõ Bách Hoa, biến nó thành một thánh địa check-in nổi tiếng chỉ sau một đêm. Vô số người trẻ lũ lượt kéo đến, chen nhau tạo dáng chụp ảnh dưới những bức tường xanh từ đầu đến cuối ngõ.
Điều này đã dấy lên không ít lời ca thán từ các cụ già trong ngõ. Ngõ Bách Hoa là một con ngõ cổ, dù chẳng ai rõ tuổi đời của nó, nhưng từ những năm tháng xa xưa, các cơ quan đơn vị đã lần lượt xây dựng khu nhà tập thể ở đây. Những khu nhà kiểu Khrushchyovka mang đậm dấu ấn thời đại ấy vẫn nằm sau những bức tường xanh, là nơi ở của những cụ già không nỡ rời đi, những người trung niên muốn tìm về ký ức, hay những người trẻ muốn khám phá một thời đã qua.
Từ đầu ngõ vào là các khu nhà số 31, 32, lần lượt cho đến số 38, 39. Trong đó, khu nhà số 38 là khu tập thể của đội cảnh sát giao thông, còn số 39 là khu tập thể của hợp tác xã mua bán. Với nhà 39, cũng giống như cái tên “hợp tác xã mua bán”, những người còn ở lại đây đa phần đều là các cụ già.
Có lẽ nơi nào càng nhiều người già, không khí sinh hoạt lại càng đậm đà. Ngoài những bức tường xanh nổi tiếng có vẻ “lạc quẻ” với các cụ, còn có dãy hàng quán lâu năm ở đầu ngõ: bánh bao, bánh cuốn, hoành thánh, xôi nắm, mì bò, bánh hoa quế, chè đậu đỏ… Thứ càng xưa càng quý, ngoài rượu ra, có lẽ chỉ còn những hàng quán cũ này.
Nói là quán, nhưng thực chất chỉ là những chiếc xe đẩy. Những người chủ quán này, cùng với Ngõ Bách Hoa và cư dân nơi đây, đã cùng nhau đi qua năm tháng từ trẻ đến già. Mà tay nghề ấy, lại càng lâu năm càng quý giá.
Một buổi trưa, lại một tốp người trẻ kéo đến Ngõ Bách Hoa. Họ la cà trước những hàng quán ở đầu ngõ, gần như ai cũng cầm trên tay một món gì đó, rồi thong thả tiến vào trong. Họ đứng dưới những bức tường xanh, bên những giàn tường vi hồng rực, đổi đủ tư thế để chụp từng tấm ảnh. Sau đó, họ hoặc là hài lòng, hoặc là cắm cúi chỉnh sửa, rồi đăng lên mạng xã hội. Cứ thế, họ đi một mạch đến cuối ngõ.
Nhưng cũng có những người không rời đi, mà lại rẽ vào một trong những khu nhà Khrushchyovka ấy, có người còn cười chào hỏi, trò chuyện dăm ba câu với các cụ. Họ chính là con cháu của cư dân ngõ, đa phần là thế hệ cháu chắt về thăm ông bà.
Dưới tấm biển số 39 Ngõ Bách Hoa, còn treo một tấm biển nền trắng chữ đen đã hơi phai màu: “Khu tập thể Hợp tác xã mua bán”. Một cô gái trẻ mặc áo thun kẻ sọc và quần jeans bước vào khu. Mái tóc đen dài được thả tự nhiên trên vai. Trong khu, các cụ đang ngồi túm năm tụm ba, người chơi cờ, người đánh bài, người trò chuyện, người tập thể dục. Đó là một trong vô số những buổi chiều bình dị của họ.
Có cụ nhận ra cô gái, mừng rỡ ra mặt: “Ấy, Tiểu Uyển, về thăm bà ngoại đấy à!”
Cô gái cười tươi đáp lời: “Dạ vâng ạ, từ sau Tết đến giờ cháu chưa về được.” Nói rồi, cô rẽ vào cửa một căn hộ.
Các cụ trong khu lại tiếp tục rủ rỉ: “Con bé này vẫn xinh như ngày nào”, “Không biết có người yêu chưa nhỉ”, “Lần trước ông Lưu còn định giới thiệu cho nó một mối đấy chứ”…
Cánh cửa ngăn lại những tiếng nói xì xào ấy, nhưng Hứa Uyển Diễm biết, người già, à không, có lẽ là con người nói chung, khi đến một độ tuổi nhất định thì sở thích lớn nhất chính là bàn tán, thậm chí là chỉ bảo chuyện hôn nhân của người khác. Trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần của Hứa Uyển Diễm thoáng hiện một nụ cười khổ, thầm nghĩ: “Ai quy định cứ đến tuổi là phải lấy chồng cơ chứ.”