Chương 1: Thích kiểu chịu địt dai
Editor: Ngôn Trí ÂnNguyễn Lê thấy bạn cùng bàn Văn Thời hôm nay có chút kỳ lạ.
Cô hít sâu một hơi, xé một góc giấy từ quyển vở rồi viết lên mấy chữ, vo lại thành cục và ném sang bàn hắn.
“Bạn học Văn, dú tôi đẹp không?”
Hơn nửa tiết học, ánh mắt của người ngồi bên cạnh cứ chốc chốc lại liếc về phía cô, thỉnh thoảng còn cau mày, ai nhìn vào cũng thấy có gì đó không ổn.
Nguyễn Lê mới chuyển tạm đến ngôi trường này ở Bắc Kinh được hai tháng, nhưng tai tiếng của cô thì đã vang xa.
Chủ yếu là vì ngoại hình của cô. Nguyễn Lê trông rất xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp mang tính công kích rất mạnh. Nói một cách dung tục thì là, “nhìn đã thấy lẳng lơ, không phải loại con gái đàng hoàng.”
Nguyễn Lê phát triển sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, trước lồi sau lõm. Dù chỉ mặc chiếc áo lót rẻ tiền, nó cũng không thể che giấu được cặp vú vừa căng tròn vừa to lớn, khiến lớp vải trước ngực như sắp bung ra.
Dạo này đang là cuối xuân, thời tiết dần ấm lên, quần áo trên người cũng mỏng đi, không biết đã bị bao nhiêu nam sinh thầm tưởng tượng trong đầu về cô.
Đầu bút của Văn Thời dừng trên mẩu giấy một lúc, rồi hắn ném trả lại cho cô.
Nguyễn Lê mở ra xem.
Gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng cảm thấy nóng rực.
Ta khinh!
Cái gì mà “người tài phi phàm” của trường THPT Số 2, cái gì mà “người lạ chớ lại gần”, cô thấy hắn cũng chẳng khác gì một tên dâm tặc khoác da người.
Văn Thời chỉ trả lời bốn chữ.
“Đẹp lắm, muốn ăn.”
Ấy vậy mà người này vẫn giữ nguyên bộ mặt liệt lạnh lùng, thật khó mà tin được những chữ đó là do hắn viết.
Nguyễn Lê không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu chăm chú nhìn người trên bục giảng, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh không thể che giấu.
Hôm nay là tiết thực hành hóa học, thầy Đường mặc áo blouse trắng, ngón tay thon dài cầm ống nghiệm chậm rãi đổ dung dịch vào bình chứa. Nguyễn Lê nhìn thầy đến ngây người.
Đường Thành Lâm là thầy dạy hóa của họ. Nguyễn Lê đã thích thầy ngay từ khi mới nhập học, cái kiểu thích mà ngày nào cũng nghĩ đến chuyện lên giường với thầy.
Cô không hề che giấu, chỉ hận không thể dính cả người lên thầy.
Thành tích của Nguyễn Lê không tốt, nhưng trong giờ hóa, cô lại tích cực hơn bất cứ ai.
“Thí nghiệm trung hòa axit-bazơ hôm nay, mời một bạn lên đây hỗ trợ thầy.” Tay Đường Thành Lâm khựng lại, nhìn xuống phía dưới.
Văn Thời nghe thấy tiếng thở dồn dập và căng thẳng của cô gái bên cạnh.
Chàng trai không chút biểu cảm liếc nhìn Nguyễn Lê, rồi giơ tay lên trước khi cô kịp có hành động: “Thưa thầy!”
Trong ánh mắt phẫn nộ của Nguyễn Lê, Văn Thời đứng dậy.
Cô gái ngồi yên tại chỗ, siết tay kêu răng rắc.
…
Ánh hoàng hôn rực lửa nhuộm đỏ cả tòa giảng đường cách đó không xa.
Nguyễn Lê nấp sau một bức tượng đá, lén lút nhìn hai người đang hôn nhau say đắm dưới gốc cây hòe.
Tay người đàn ông đã luồn vào trong váy người phụ nữ, còn người phụ nữ thì đang mò mẫm ở phần đũng quần của gã ta.
“Thấy chưa, Nguyễn Lê? Thầy Đường thích kiểu phụ nữ trưởng thành như cô Trương kia kìa. Cậu trông lẳng lơ nhưng lại chẳng có kinh nghiệm gì, đàn ông lên giường sẽ thấy mất hứng.”
Chàng trai chống tay lên bức tượng, thân hình cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng. Nhìn từ phía sau trông như đang ôm trọn cô gái vào lòng.
Giọng nói vang lên bên tai khiến Nguyễn Lê giật bắn, quay đầu lại.
Lại là cái tên Văn Thời.
“Tên háo sắc,” Nguyễn Lê thầm lẩm bẩm, định bỏ đi.
Nghe thấy cách gọi quen thuộc này, thân thể Văn Thời khẽ run lên, nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình tĩnh, chắn đường cô.
“Mấy hôm trước tôi đến văn phòng đưa đồ, đứng ở cửa nghe thấy họ nói chuyện. Thầy Đường nói chỉ thích kiểu như cô ấy, đàn bà non nớt địt chẳng có gì thú vị cả.”
Lời này, Nguyễn Lê tin.
Chẳng phải bây giờ Đường Thành Lâm đang ôm người ta đó sao.
Văn Thời thấy cô gái này tin là thật, nhất thời không biết nên nói gì.
Rõ ràng đêm qua vẫn còn là người phụ nữ vừa lẳng lơ vừa quyến rũ nằm dưới thân hắn, van xin hắn địt cô mạnh hơn. Không ngờ chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn đã quay trở về thời học lớp 11.